CHẾT Ở VENICE - Trang 27

Venice qua nhà ga thật chẳng khác gì vào một cung điện bằng lối cửa sau và
để đến thành phố hư ảo nhất trần đời này người ta không nên đi cách nào
khác ngoài cách ông đang đi đây, bằng tàu thủy, vượt trùng khơi.

Tàu tắt máy, những chiếc gondola (2) tấp đến, thang dây buông xuống,

nhân viên quan thuế lên tàu khám xét qua quít lấy lệ; hành khách được phép
rời tàu. Aschenbach ngỏ ý cần một chiếc gondola chở người và hành lý đến
bên canô chạy từ thành phố sang đảo Lido; vì ông muốn thuê phòng trọ
ngoài bãi biển. Y lệnh, người ta lớn tiếng xướng nguyện vọng của ông
xuống mặt nước, nơi những người chèo gondola đang chí chóe cãi nhau
bằng thổ ngữ địa phương. Ông còn kẹt chưa xuống được vì vướng chiếc
vali, dù lôi hay kéo đều khó đưa đi qua mấy bậc thang dây. Thế cho nên mất
vài phút ông không thể nào thoát khỏi tay lão già gớm ghiếc, trong cơn say
xỉn cứ nhất định đòi chia tay ông khách lạ. "Chúc ngài một kỳ nghỉ tuyệt
vời", lão lè nhè trong lúc nhún gối khụy chân trịnh trọng cúi chào theo lối
cung đình. "Mong được nhớ mãi kỷ niệm hôm nay! Au revoir, excusez và
bonjour (3), thưa quý ngài!" Rớt dãi lòng thòng nhểu ra từ miệng, lão dụi
mắt, lão liếm mép, và hàng ria nhuộm trên cặp môi già nua dựng lên tua
tủa. "Xin gửi lời thăm", lão líu lưỡi ngọng nghịu, hai ngón tay ấn vào
miệng, "gửi lời thăm cưng của ông, cưng đẹp nhất, đáng yêu nhất ..." Bất
thình lình nửa trên hàm răng giả của lão tuột ra rơi xuống môi dưới.
Aschenbach thừa cơ thoát nạn. "Cưng dễ thương, cưng thượng hạng", ông
còn nghe sau lưng mình tiếng lắp bắp khàn đặc tiếp tục gù ghì, trong lúc
nắm chặt tay vịn thang dây lần bước xuống.

Ai là người không thoáng một chút rùng mình, không ngấm ngầm lo

sợ và ngần ngại khi lần đầu tiên trong đời hoặc sau một thời gian dài mới lại
bước chân xuống một chiếc gondola Venice? Đó là một phương tiện chuyên
chở lạ lùng, chẳng có gì thay đổi từ thời Trung Cổ của những bản tình ca bi
thiết, đen tuyền như màu sắc thường chỉ thấy ở những cỗ quan tài, nó gợi
cho người ta liên tưởng đến những cuộc phiêu lưu thầm lén và tội lỗi trong
đêm rì rào tiếng sóng, hơn thế nữa nó làm người ta liên tưởng đến chết
chóc, đến cỗ hậu sự, đám tang sầu thảm và hành trình ảm đảm kết thúc đời
người. Và không biết có ai nhận thấy, chỗ ngồi trên thuyền, chiếc ghế bành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.