CHẾT Ở VENICE - Trang 86

giã biệt tình cảm tuân phục của kẻ dưới đã chuyển thành thô bạo nhẫn tâm
và như để trả thù cho thời kỳ nô lệ kéo dài, kẻ thắng cuộc không buông tha
cho người chiến bại mà tiếp tục tì gối giữ chặt lưng, ấn mặt Tadzio xuống
cát khiến cậu kia, vốn đã hụt hơi vì vật lộn, có nguy cơ ngạt thở. Cậu bé
giãy giụa tìm cách hất gánh nặng trên lưng xuống, nằm bất động giây lát,
rồi chỉ còn co giật nhè nhẹ. Aschenbach hoảng hồn đã định nhảy đến cứu,
thì kẻ cục súc cuối cùng cũng buông tha nạn nhân. Tadzio, mặt trắng bệch,
gượng dậy nửa chừng và ngồi lặng đi nhiều phút đồng hồ, một tay chống
xuống cát, tóc rối bời, mắt tối sầm. Rồi cậu đứng hẳn dậy, chậm chạp bỏ đi.
bạn bè cất tiếng gọi, mới đầu còn vui vẻ, sau trở thành lo âu và khẩn khoản;
cậu bỏ ngoài tai. Thằng bé tóc đen, có vẻ hối hận vì đã quá tay, đuổi theo
cậu tìm cách làm lành. Tadzio hất vai xua đuổi. Cậu đi xéo qua bãi cát
xuống biển. Hôm nay cậu để chân trần và mặc bộ đồ lanh (lin) kẻ sọc có
chiếc nơ màu đỏ

Bên mép nước cậu loanh quanh một hồi lâu, cúi đầu dí dí mũi chân vẽ

hình lên cát ướt, rồi lội qua vũng nước nông, chỗ sâu nhất cũng chưa tới
đầu gối, cậu thong thã ra tới tận lưỡi cát ngoài xa. Cậu dừng lại ở đó giây
lát, mặt hướng ra khơi, rồi bắt đầu chầm chậm bước dọc theo dải cát hẹp
nổi lên từ đáy nước đi sang bên trái. Bị làn nước rộng ngăn cách với đất
liền, bị cơn hờn dỗi tự ái ngăn cách với bè bạn, cậu bước đi, một mình một
bóng lẻ loi, mái tóc bay tung, ngoài biển, trong gió, trên nền sương mờ mịt
vô biên. Rồi cậu dừng lại lần nữa nhìn quanh quất. Và bất chợt, như sực
nhớ ra, như có điều gì thôi thúc, cậu quay nửa người, một tay chống bên
hông, với vẻ duyên dáng cố hữu của mình ngoái đầu qua vai nhìn vào bờ.
Người chiêm ngưỡng ngồi đó, như ông từng ngồi, khi lần đầu tiên ánh mắt
xám sẫm hoàng hôn kia được trao gửi từ ngưỡng cửa phòng ăn tới gặp ánh
mắt ông. Đầu ông đang ngả trên lưng ghế, từ từ quay theo cử động của
người bước đi ngoài xa; lúc này mái đầu ấy ngẩng cao lên, như để đón nhận
ánh mắt người kia, rồi gục xuống ngực, mắt trợn ngược, trong lúc nét mặt
ông giãn ra, thanh thản như chìm vào giấc ngủ say. Ông cảm thấy như thần
Psychagog (4) trắng toát và yêu kiều ngoài khơi đang mỉm cười với ông,
vẫy gọi ông; hình như vị thần ấy vừa nhắc bàn tay đặt trên hông chỉ ra xa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.