CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 186


Đỗ Dực cúp máy. Tôi bổ nhào qua, kích động: “Cậu với ba tôi nói gì

thế? Ba tôi sẽ tới đây đón tôi về sao?”


“Em nhẫn tâm để thầy Chu cầm ô từ nhà em đến đây chỉ để đón em

dưới thời tiết này sao?” Đỗ Dực bày ra bộ dạng người lớn, nghiêm mặt dạy
dỗ tôi, “Em không lo dọc đường sẽ xảy ra chuyện gì à? Biển quảng cáo,
chậu hoa…có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, rồi những sự cố khác nữa. Tiểu
Du, tại sao em lại có thể nhẫn tâm, vô tình, cố ý gây sự như vậy?”


Tôi áy náy không thôi, thân là con gái nhưng lại không hề suy nghĩ

đến vấn đề an toàn của ba. Ba à, Đỗ Dực mới đích thực là con của ba đó!


Tôi đang tự trách thì Đỗ Dực trả điện thoại, nói: “Vậy nên, ba em nói

tối nay em hãy ở lại chỗ tôi, nhân tiện chăm sóc tôi luôn.”


!!!

Ba à, làm sao ba có thể tin tưởng Đỗ Dực như vậy? Mặc dù ba nhìn

cậu ta lớn lên từng ngày, nhưng cậu ta không phải là Đỗ Dực của ngày xưa
đâu! Ba không sợ cậu ta sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với đứa con
gái xinh đẹp, đáng yêu, khí chất và cũng rất lạc quan, yêu đời của ba là Chu
Du con sao?


Mọi người nhớ không, biết bao nhiêu tiểu thuyết cùng tạp chí đã xuất

hiện câu: “Một đêm mưa to gió lớn, hai người cô nam quả nữ không kìm
được nên đã ngượng ngùng nếm thử trái cấm.”


Ở nơi này cũng đang mưa to gió lớn, liệu có xảy ra chuyện mà tiểu

thuyết với tạp chí có nói đến hay không?

Chương 22 – Màu hồng phấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.