CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 185


Nghe mẹ nói vậy tôi liền chạy đến ban công, kéo cửa kính ra thì một

trận gió mạnh lùa vào làm tôi phải lùi về sau mấy bước. Nhìn ra ngoài thì
thấy vài cái cây nhỏ dưới lầu đã bị gió quật tơi tả, bầu trời xám xịt, vài áng
mây đen khổng lồ đang kéo nhanh tới.


Đỗ Dực bưng một cái mâm, bên trên là dưa hấu đã được cắt gọt.

Không phải khen chứ tôi chỉ tùy tiện chọn một quả, không ngờ nó lại đỏ
như vậy, nhìn rất ngon miệng. Đỗ Dực kéo tôi vào, đóng cửa kính lại rồi
kéo tôi đến sofa.


Tôi buồn bã nói với mẹ: “Làm sao đây? Gió lớn như vậy làm con

không về được.”


Đỗ Dực ngẩng đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Tiểu Du, con đừng sợ!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói mạnh

mẽ của ba, nghe cứ như đang chuẩn bị ra chiến trường, “Ba đến đón con!”


“Ba không đi làm sao?” Tôi kinh ngạc.

“Vì có bão nên trường được nghỉ.” Ba nghiêm nghị, “Con ở yên tại

công ty, không được đi đâu cả! Liều cái mạng già này ba cũng sẽ đến đón
con gái ngoan của ba về!”


Tôi im lặng. Điện thoại bị Đỗ Dực lấy mất.

“Thầy Chu… Tiểu Du đang ở nhà cháu. Vì không được khỏe nên

cháu xin nghỉ phép, Tiểu Du đến thăm cháu…Vâng, gió lớn quá, có lẽ là
sắp mưa to rồi, trời thế này không nên ra ngoài. Hay để lát nữa cháu đưa cô
ấy về nhà? Nhà cháu có hai phòng…Dạ? Như thế cô ấy có xấu hổ
không?...Thầy Chu, như thế có được không? Dù sao Tiểu Du cũng là con
gái…Vậy cũng được ạ. Cảm ơn thầy Chu. Hẹn gặp lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.