CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 187

Phải để mọi người thất vọng rồi, sau khi xác nhận tôi sẽ ở lại nhà câu

ta đêm nay, Đỗ Dực không hề có cái gì gọi là hưng phấn, vẫn ngồi ở sofa
đánh quái, thâm chí còn không thèm nhìn tôi. Tôi không tin vào định lực
của cậu ta, càng không tin cậu ta lãnh cảm, chắc là vì đã hứa với ba tôi sẽ
không làm chuyện xấu nên phải giữ lời.


Thế này có phải là nhat nhẽo lắm không?

“Đỗ Dực, cậu chơi trò gì vậy?” Tôi vẫy đuôi, nháy mắt.

“Em không có hứng thú đâu.”

“Đỗ Dực à Đỗ Dưc, cậu dạy tôi chơi được không?” Tôi tiếp tục vẫy

đuôi, nháy mắt.


“Không dạy.”

“Đỗ Dực à Đỗ Dực, cậu cho tôi mượn chơi một lúc đi mà.” Tôi vẫn

đang vẫy đuôi, nháy mắt.


“Không cho.”

Tôi bị đả kích, yên lặng cầm lấy điều khiển bật tivi. Không biết vì sao

mà mấy năm gần đây chả có bộ phim truyền hình nào vừa mắt, nếu không
phải phim về cuộc đấu tranh của điêp viên thì cũng là loại “Ông trời ơi! Tôi
đã làm gì sai mà ông nỡ đối xử với tôi như vậy?”, rồi đến mấy phim nói về
đạo lý gia đình, chẳng có gì để những người thông minh như tôi xem được.


Bão càng lúc càng đến gần, gió thổi rất mạnh, thỉnh thoảng còn vang

lên vài tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó bị quật ngã xuống đất. Trời
đã bắt đầu mưa, đang có dấu hiệu to dần lên, ở trong phòng mà tôi vẫn nghe
tiếng mưa xối xả cùng tiếng gió thổi vù vù. Tôi cố ý vặn to âm lượng nhưng
Đỗ Dực vẫn chăm chú vào trò chơi, chẳng thèm đoái hoài gì đến bi kịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.