CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 189

Đỗ Dực lạnh lùng lắc đầu: “Gọi đồ ăn bên ngoài, ăn mì không có

sức.”


Tôi nhìn hai bát mì, cuối cùng vẫn dao động, kết quả là tôi đã vì sự

dao động nhất thời đó mà hối hận không thôi, nhưng điều này để sau hãy
nói. Tôi không để ý đến ý nghĩa sâu xa hàm chứa trong câu “Ăn mì không
có sức” của Đỗ Dực mà chỉ quan tâm đến một vấn đề:


“Thời tiết thế này liệu có ai đưa hàng không?”

“Có.” Đỗ Dực lấy di động từ trong túi quần, kéo tôi ra phòng khách,

vừa lục tìm đống danh thiếp trên bàn uống nước vừa hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi
nhìn tờ giấy quảng cáo trong tay cậu ta, trên đó là tên món ăn có kèm theo
hình. Tôi chọn hai món nhìn có vẻ ngon miệng, sau đó giao toàn quyền cho
Đỗ Dực.


Đỗ Dực gọi cũng không nhiều, dù sao hai chúng tôi cũng không thể

ăn hết, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là cậu ta nói với nhân viên bán hàng:
“Thêm một chiếc bánh kem, là bánh sinh nhật…22 tuổi, loại Chocolate
Mouse. OK.”


Tôi vận động trí nhớ nhưng nghĩ mãi không ra hôm nay là sinh nhật

ai. Không phải sinh nhật tôi, lẽ nào là câu ta? Tôi cảm thấy tai họa sắp
giáng xuống đầu rồi, thứ nhất là vì tôi đã quên mất sinh nhật của cậu ta, thứ
hai là tôi có cảm giác cứ như trời mưa bão cũng là một âm mưu. Nhưng nếu
đến cả ông trời cũng thông đồng với Đỗ Dực thì tôi không thể nào phản
kháng.


Tôi nơm nớp lo sợ ngồi trên sofa, nhưng mãi mà Đỗ Dực vẫn không

hỏi tôi có nhớ sinh nhật của cậu ta hay không, chỉ im lặng lấy đồ đi tắm.
Nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, nghĩ đến việc Đỗ Dực đang
khỏa thân đứng cách mình không tới mười mét, không kìm được mà liên
tưởng đến những thứ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.