CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 190


Nửa tiếng sau, người giao hàng đến đúng giờ. Lúc ra mở cửa, nhìn

khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mệt mỏi của cậu em giao hàng mủm mĩm, tôi
rất muốn mời cậu ta vào nhà nghỉ ngơi. Đỗ Dực thật xấu xa, trời mưa bão
như vậy mà lại khiến cậu em này phải đi giao hàng, cậu không sợ bị giảm
thọ à?


Tôi lấy ví, đang định trả tiền thì thấy cậu em đang giơ tay ra chuẩn bị

nhận tiền đột nhiên ngẩn người, mắt nhìn chằm chằm ra đằng sau tôi, gương
mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Tôi quay đầu lại. Ôi mẹ ơi! Đỗ Dực đang quấn một
chiếc khăn tắm đi ra, tóc còn nhỏ nước, cơ thể hơi gầy nhưng không mất đi
sự cường tráng, vai rộng eo thon, khăn tắm được quấn rất thấp, nhìn như chỉ
cần xuống thấp hơn một chút thôi sẽ lộ ra bằng chứng cậu ta không phải là
thái giám. Tôi và cậu em giao hàng đều trợn mắt há miệng, mặt cả hai đều
đỏ lựng, mấy trăm tệ trong tay vì vậy mà cứ dừng ở trên không.


Cậu em giao hàng nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại cậu ta, chỉ một cái nhìn

này thôi nhưng đã hiểu ẩn ý bên trong, tôi có thể tưởng tượng được những
suy nghĩ đang lớn dần trong đầu cậu nhóc. Đồng chí Đỗ Dực à, cậu đang
dạy hư một đứa trẻ đấy!


“Tiểu Du, để tôi.” Đỗ Dực ngăn tay tôi lại, chậm rãi đến cái mắc áo

bên cạnh sofa, lấy tiền từ trong túi quần jean, một loạt động tác được thực
hiện vô cùng tự nhiên. Tôi nhìn cậu ta không chớp mắt, giống như chỉ cần
không cẩn thận chớp mắt một cái là chiếc khăn quấn quanh hông cậu ta sẽ
rơi xuống. Mà cậu em giao hàng cũng không khác gì tôi, đều dùng ánh mắt
“Khăn tắm ơi, rơi xuống đi nào” nhìn Đỗ Dực. Xem ra đường cong của
thằng nhãi này rất có mị lực.


Sau khi thanh toán, Đỗ Dực để tôi nhận hàng, còn mình thì vào nhà

tắm sấy tóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.