CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 268


“Đỗ Dực?” Tôi thử dò xét.

“Tiểu Du, không phải em sẽ rời xa anh chứ?” Đỗ Dực trở nên nghiêm

túc, trong giọng nói có vài phần mông lung.


“Không phải! Anh đừng nghĩ bậy!” Tôi bị anh làm cho giật mình, vẻ

mặt có vài phần yếu ớt như trẻ con: “Thật ra hôm nay em đã đến bệnh viện
kiểm tra.”


“Em thấy trong người không khỏe hả? Bị nhiễm H1N1?” Đỗ Dực

khôi phục lại giọng nói như bình thường, “Không sao, cố gắng chữa trị cho
tốt, anh chờ em mang tin chiến thắng trở về.”


“Anh mới bị H1N1, cả nhà anh đều bị H1N1!” Tôi chế giễu, “Chắc

chắn anh sẽ giật mình, em có thai rồi.”


“Hiện nay, y học ngày càng phát triển…” Đỗ Dực đang nói được một

nửa bỗng nhiên dừng lại, tôi có thể tưởng tượng ra anh trợn to hai mắt,
giống như Conan khi phát hiện ra thủ phạm giết người vậy.

Chương 31 – Em không chỉ là một người


“Em, em vừa nói gì?” Rốt cục Đỗ Dực cũng choáng váng, từ trước

đến nay đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lắp bắp như vậy. Nghe anh hỏi vậy,
tôi cố tình im lặng, vờ như tâm tình của mình đang rất rối loạn. Anh có thể
trầm lặng, tại sao tôi lại không chứ? Hừ hừ, tôi cười thầm, thần xui quỷ
khiến vuốt ve bụng mình.


“Chính là bác ấy đó! Vừa rồi bác gái này rất đáng sợ!” Cô bé mới bị

tôi dọa đến phát khóc giờ đã ngừng chảy nước mắt, chỉ tay vào tôi để tố cáo
với mẹ cô bé. Mẹ cô bé nhìn tôi như nhìn sinh vật kỳ lạ, rồi nhìn thấy hành
động sờ bụng của tôi thì xoa đầu con mình: “Đừng sợ, có lẽ bác gái này ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.