CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 150

Bên này tôi đang cố gắng “xuất chiêu” theo miêu tả của mấy quyển

tiểu thuyết, khi mà tiểu thuyết ngôn tình sắp biến thành tiểu thuyết võ hiệp
thì bên kia nam chính Đỗ Dực đã cố gắng xoay chuyển tình thế. Lúc tôi
xông tới, cậu ta không những không tránh mà còn ôm chặt tôi. Trời đất
xoay chuyển. Đến khi biết xảy ra chuyện gì thì tôi giật mình, tôi đang nằm
đè lên người Đỗ Dực.


Tôi cắn môi dưới, đáy lòng rạo rực. Ha ha, tôi thật là lợi hại, đến cả

Đỗ Dực cũng bị tôi áp đảo. Bởi vì hưng phấn quá mức nên tôi đã áp dụng
những gì thế giới ngôn tình đã dạy, áp môi lên môi người đang nằm phía
dưới.


Đây là một bộ môn về nghệ thuật đánh trận, địch tiến ta lui, địch lùi ta

đuổi, địch đuổi ta chặn, địch phòng ta đánh, địch công ta thủ.


Mà tên Đỗ Dực này hoàn toàn không phải là một công tử đàng hoàng.

Tay cậu ta vốn dĩ ở trên hông tôi thì giờ lại lần mò lên phía trên. Tôi trợn
mắt, dùng sức gạt bàn tay đang giở trò lưu manh ra khỏi người.


Bỗng dưng lúc ấy, tiếng dế vang lên dồn dập, giống như đang cổ vũ

Đỗ Dực vậy.


Qua một hồi lâu, Đỗ Dực mới hài lòng buông tôi ra.

Tôi nằm trên cỏ thở hổn hển, quần áo xốc xếch, đùi liên tục bị muỗi

cắn ngứa ngáy không chịu được. Đỗ Dực mặc một cây đen làm muỗi không
thấy cậu ta đâu mới nhảy qua ức hiếp tôi, bực mình thật. Tôi từ từ ngồi dậy,
sửa sang lại áo quần nhưng đầu óc lại trống rỗng, không biết nên nói gì, làm
gì.


Thấy Đỗ Dực ngồi bên cạnh đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tôi

cũng tò mò bắt chước cậu ta ngẩng đầu nhưng chẳng thấy gì ngoài nửa vầng
trăng đang lộ ra từ đám mây đen. Chẳng lẽ cậu ta lại muốn tôi thốt “Wow,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.