CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 151

trăng đêm nay sáng quá”? Không được! Tôi không thể nói vậy được, không
thể vì mấy bông pháo mà bị mua chuộc dễ dàng để nói lời trái lương tâm
như vậy được.


Tôi hăm hở rướn cổ hôn mạnh lên môi Đỗ Dực một cái, tự nói với

bản thân đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi
đứng lên, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhìn Đỗ Dực rồi quyết tâm rời khỏi nơi
này, rời khỏi cậu ấy. Vừa quay người nhấc chân thì phía sau vang lên giọng
nói trầm ấm của Đỗ Dực.


“Tiểu Du, phía dưới cậu bị ướt.”

Chương 18 – Lại ướt!

Đỗ Dực nói xong còn nhìn chằm chằm phía dưới của tôi, không hề

biết ngượng là gì.


Tôi lập tức lấy tay che mông, phát hiện nơi đó ướt đẫm, thật sự xấu

hổ muốn chui vào hoa cúc trốn luôn cho rồi. Cái gì? Mọi người hỏi tôi tại
sao lại không tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống ư? No no no!!! Ngày
nay hoa cúc mới là vương đạo! Mà khoan đã! Không lẽ định lực của tôi
kém thế sao, mới hôn nhẹ hai cái mà đã xuân tình dào dạt?


Ngó nghiêng một hồi mới phát hiện thì ra nãy giờ bọn tôi ngồi gần

một vòi nước, có lẽ hồi chiều bọn trẻ trong khu nghịch rồi quên vặn tắt vòi,
làm nước chảy ướt hết một mảng cỏ lớn. Phù! Đúng là yếu bóng yếu vía
mà!


“Tôi về đây.” Tôi liếc Đỗ Dực một cái, chuẩn bị phủi mông bỏ đi thì

cổ tay bị nắm chặt. Quay đầu lại thì thấy ánh mắt phức tạp của Đỗ Dực làm
tôi không khỏi chột dạ, chẳng lẽ lại bị ướt chỗ nào nữa sao?


“Tiểu Du, sau khi ba mẹ ly hôn, anh sống rất không tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.