CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 153


Đỗ Dực thấy tôi bị cậu ấy làm cảm động, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.

Một câu nói đó làm tôi sôi sùng sục, thiếu chút nữa là vứt hết lý trí mà lôi
cậu ấy đến cục dân chính.


Đỗ Dực nói: “Từ nhỏ anh đã thích Tiểu Du.”

“Đỗ Dực! Tôi đã nói với cậu rồi. Cảm ơn tình cảm của cậu dành cho

tôi, nhưng thật sự chúng ta không thể! Tôi không muốn sau này cậu hối
hận, đến khi ấy ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được!”


Tôi không nhịn nổi, mà cũng không thể nhịn được nữa, cố gắng dồn

hết can đảm nói: “Cách đây hai năm, vì kỳ kinh nguyệt không bình thường
nên tôi đã đến bệnh viện. Bác sĩ nói tôi không thể sinh con.”


“Không thể…sinh con?”

Đỗ Dực hơi giật mình, cho dù cậu ấy có thông minh hơn nữa có lẽ

cũng không đoán được đây chính là lý do tôi từ chối cậu ấy. Ha ha, thì ra tôi
cũng có thứ khiến Đỗ Dực không thể đoán ra được.


“Người đàn ông nào có thể chấp nhận lấy một người phụ nữ không

thể sinh con làm vợ? Vì thế, sau khi biết mình bị vô sinh, tôi đã thề phải nói
chuyện này với người thích tôi, để tránh sau này anh ta hối hận không kịp.”


Thấy Đỗ Dực nhìn tôi với vẻ mặt càng lúc càng phức tạp, tôi tốt bụng

phân tích: “Cứ cho rằng tình yêu là trên hết, anh ta vẫn muốn cưới tôi mà
không quan tâm việc tôi không thể sinh con nhưng còn mẹ anh ta thì sao,
liệu bà có chấp nhận một cô con dâu như vậy không? Nếu tôi có con trai, tôi
cũng không đồng ý để con trai lấy một người vợ mà ngay cả bản năng làm
mẹ cơ bản nhất của một người phụ nữ cũng không có, cho dù cô ta có xinh
đẹp, giàu có, tài giỏi đến đâu cũng không được! Vậy nên Đỗ Dực, tôi hiểu
tâm ý của cậu nhưng xin lỗi, tôi không thể đùa giỡn tình cảm cùng cậu. Cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.