CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 154

nghĩ đi, từ khi ba mẹ cậu ly hôn thì cậu không thể cảm nhận được hơi ấm
gia đình, nếu cậu còn cưới một cô vợ không thể sinh con thì cuộc sống của
cậu thật sự rất bi thảm. Vì thế, Đỗ Dực à, hãy tìm một người con gái có thể
sinh con rồi xây dựng một gia đình hạnh phúc.”


Dứt lời, tôi đang định bỏ chạy như nữ chính trong phim truyền hình

thì bị hai cánh tay của Đỗ Dực giữ chặt. Đỗ Dực thật tàn nhẫn! Đã biết tôi
bị vô sinh mà còn không thương hoa tiếc ngọc, cậu ta ôm quá chặt làm tôi
đau muốn ứa nước mắt. Đang lúc quay đầu định bắt chước lời thoại kinh
điển của nữ chính phim truyền hình là “Mau buông tôi ra” thì tôi chợt sững
người. Bộ dạng của Đỗ Dực không giống nam chính tỏ ra như ngày tận thế,
đau khổ, thù hận gì gì đó mà vẻ mặt của cậu ấy, nói sao nhỉ, rất kỳ lạ, rất vui
mừng. Chẳng lẽ…


“Tốt quá, đúng lúc em không thể sinh con.”

Sau gáy tôi hiện lên mấy vạch đen. Thần tiên ơi, sao giờ khắc này các

vị còn lại phái cậu ta đến trêu chọc con?


“Chúng ta thử quen nhau đi.” Đỗ Dực rũ mi, nói. Ôi mẹ ơi, thật là quá

quá quá đẹp trai mà, hành động đó mà cũng có thể đẹp nghiêng nước
nghiêng thành như vậy, nếu Ngô Mạnh Đạt ở đây thấy cậu ta như vậy chắc
cũng muốn tự chặt hai chân mà bỏ chạy.


(Ngô Mạnh Đạt: là diễn viên nổi tiếng, trước kia ông thường đóng

phim của Châu Tinh Trì)


“Nhưng tôi không thể lừa dối cậu dù chỉ một chút. Tôi không thể sinh

con, cậu hiểu không? Việc cậu nên làm bây giờ là hãy chạy nhanh về nhà.
Da mặt tôi dày lắm, vậy nên tôi sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy
ra, ngày mai chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.