CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 155

Tôi hết nước hết cái khuyên răn Đỗ Dực, tự cảm thấy ngưỡng mộ bản

thân. Mọi người nghĩ xem, có người con gái nào cao thượng như tôi không,
đứng trước người mình thích mà lại khẩn cầu người đó hãy quên mình đi?
Thật đúng là đau khổ mà, mọi người đang khóc phải không, mau rút khăn
giấy ra lau nước mắt đi.


Đỗ Dực khẽ mỉm cười, giống nụ cười lúc còn học chung với nhau,

nếu dùng từ ngữ để miêu tả thì chính là nụ cười chốn âm ty. Đó không phải
là nụ cười khổ sở, mà giống như nụ cười khi trúng xổ số.


“Không được cười!” Tôi nổi giận. Tôi không muốn ai thương hại

mình, đặc biệt là Đỗ Dực.


Đỗ Dực vẫn mỉm cười, lúm đồng tiền lộ rõ trên khuôn mặt tuấn tú:

“Nhưng anh thật sự rất muốn cười.”


“Sao lại muốn cười?!” Tôi hét lên.

“Bởi vì chưa có ai tranh giành với anh.” Logic của Đỗ Dực không

giống người bình thường nên tôi thật sự không hiểu nổi.


Bỗng dưng Đỗ Dực ôm tôi xoay tròn tại chỗ. Trong sự choáng váng,

tôi cảm nhận sâu sắc nhân sinh quan của Đỗ Dực cũng không khác với tôi
là mấy. Cậu ấy cũng như tôi, từ một thanh niên tốt dần dần lặng lẽ trở thành
một kẻ biến thái.


“Để tôi xuống!” Tôi yếu ớt vùng vẫy, “Để tôi xuống, tôi sắp nôn rồi.”

Đỗ Dực lập tức dừng hành động hãm hại tôi, đặt tôi xuống. Hai chân

vừa chạm đất tôi liền ngồi phịch xuống bãi cỏ, không ngừng nôn khan, đến
khi mông ướt đẫm tôi mới vội vàng bật người dậy, hai tay dùng sức phủi
mông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.