CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 157

“Trẻ con có đứa nào mà không nghịch? Khi còn bé, cậu cũng cũng

quậy tung nhà mình lên đấy thôi, thậm chí có lần còn xém đốt nhà, nhưng
chẳng phải bây giờ cậu rất có tiền đồ sao?”


“Sinh con sẽ bị mất dáng.”

“Chưa chắc không sinh dáng người đã đẹp.”

Đỗ Dực nhìn tôi từ trên xuống dưới, gật đầu: “Cũng đúng, vốn dĩ

dáng của một số người đã không được đẹp.”


“Tôi mà cởi hết thì chắc chắn cậu sẽ thốt lên dáng người tôi quá đẹp!”

Thật bực mình mà, tôi đã trêu chọc gì cậu ta cơ chứ?


Đỗ Dực không quan tâm đến lời nói của tôi, nói chắc chắn: “Cho dù

em có thể sinh con thì cũng không được sinh.”


“Tại sao?” Hình như tôi rảnh quá thì phải, tự dưng đêm hôm khuya

khoắt ra chỗ này bàn chuyện sinh đẻ với người ta.


Đỗ Dực không chút khách khí lườm tôi: “Anh không hy vọng con anh

mang gen ngu ngốc của em.”


Tôi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm tôi không thể sinh con, vậy thì

di truyền hay không di truyền gì đó không liên quan tới tôi. Vì vậy, tôi lảng
qua chuyện khác: “Tôi định sau khi tốt nghiệp sẽ đến bệnh viện lớn kiểm
tra, nếu như may mắn ra có thể chữa trị, lúc đó tôi mới nghĩ đến chuyện của
mình. Còn nếu không thể chữa trị, thì tôi đã có dự tính riêng.”


“Dự tính riêng? Là gì?”

“Chính là không kết hôn.” Ôi, sao trên đời này lại có người con gái

thiện lương như tôi chứ? Thật là cảm động đến rơi nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.