CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 149

Tôi còn chưa dứt lời thì đằng sau vang lên giọng nói rất giống với Đỗ

Dực: “Thừa nhận là tốt rồi.”


“Hả?” Tôi quay đầu lại, ánh đèn mờ mờ chiếu lên gương mặt Đỗ Dực

đang nhìn tôi khiêu khích, hóa ra từ nãy đến giờ là cậu ấy giả làm cảnh sát,
ngay cả giọng nói cũng giả rất giống, xem ra tôi không đủ hiểu cậu ấy rồi.


Tôi như bị sét đánh trùng, cháy từ ngoài vào trong không thể nhúc

nhích, chỉ biết nhìn người đối diện đang nở nụ cười bỉ ổi. Trên thế giới này
có không ít đàn ông phúc hắc, không biết trình độ phúc hắc của Đỗ Dực đã
tới mức nào, nhưng với trí thông minh của tôi cũng không đối phó được với
cậu ta thì tôi nghĩ cậu ta không cần phải tăng “tu vi” nữa.


“Tôi không nghĩ cậu lại như vậy.” Tôi vẫn còn ngây ngốc.

Không biết đám mây đen từ đâu bay tới, che khuất ánh trăng, bốn bề

yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng dế kêu trong bụi cỏ.


Giờ này trăng cao gió lạnh, là thời điểm thích hợp nhất để giết

người!!!


Tay tôi nắm thành quyền hướng về phía Đỗ Dực, định bụng sẽ đánh

cậu ta đến khi ba cậu ta nhận không ra mới thôi. Ai dè tôi mới vung tay,
thằng nhãi kia đã nhanh nhẹn né được. Tôi hét lớn một tiếng, nhào tới cậu
ta, chuẩn bị “xuất chiêu” trảo nãi long trảo thủ, nếu cậu ta vẫn tránh được
thì tôi sẽ đổi qua chiêu hầu tử thâu đào, để xem đến lúc ấy cậu ta kêu la
thảm thiết như thế nào.


(Trảo nãi long trảo thủ: dùng tay bóp ngực

Hầu tử thâu đào (khỉ con hái đào): ờ, thì là bóp vào chỗ đó đó của

đàn ông).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.