CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 147

tra hỏi, rồi phạt tiền, cả giam giữ nữa. Nhưng mà tôi chỉ là khách qua đường
thôi mà!!!


Bỗng dưng chú cảnh sát buông một tay tôi ra, hỏi: “Họ tên, giới tính,

tuổi tác.”


Hả? Mới đó mà “hỏi cung” rồi sao? Chẳng phải trên ti vi đều chiếu

sau khi về đồn mới thẩm tra đó sao?


“Chu Du, nữ.” Tôi ngừng lại một chút mới nhỏ giọng, “Mười sáu

tuổi.”


Hình như trẻ vị thành niên sẽ được giảm án phạt.

“Thẳng thắn được khoan hồng, giả dối sẽ bị nghiêm trị.” Chú cảnh sát

nói nghiêm nghị làm tôi không dám quay đầu lại nhìn. Thật đáng sợ! Mà
đáng sợ hơn nữa là mắt ông chú này còn lợi hại hơn cả Hỏa nhãn kim tinh
của Tôn Ngộ Không, mới liếc qua đã biết tôi nói dối.


“Rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt tuổi.”

“Tại sao lại đốt pháo?”

Nghe chú cảnh sát nói vậy, tôi lập tức giải thích: “Chú cảnh sát minh

giám! Đống pháo này không phải do tôi đốt, thật đấy. Thành thật khai với
chú, người đốt pháo là Đỗ Dực, là nam, có lẽ bây giờ cậu ta đang ở đâu đó
gần đây.


“Làm sao cô biết?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.