CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 161

dược, nơi chị Đường Duyệt đang thực tập, để kiểm tra xem bản thân còn có
thể sinh con không, dù sao Đường Duyệt cũng thực tập ở khoa phụ sản, rất
tiện để khám bệnh. Vì thế, tôi nói với Đỗ Dực: “Tôi đến bệnh viện tìm
bạn.”


Tôi vừa nói xong, Đỗ Dực đang chuẩn bị giấy tờ để vào họp thì đột

nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhíu mày nhìn tôi.


Tôi vội vàng bổ sung: “Là nữ.”

Đỗ Dực gật đầu xem như phê chuẩn, nói: “Định tan làm sẽ dẫn em

đến buổi họp mặt bạn bè, nhưng em có việc thì thôi, đành để khi khác vậy.
Nhớ đi đường cẩn thận.”


Được phê chuẩn, tôi vui vẻ gật đầu, lấy túi chạy thẳng đến thang máy.

Vào trong thang máy, tôi nhắn tin cho Đường Duyệt, báo với chị ấy là tôi
đang trên đường đến đó.


Vốn tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ theo dự định, nhưng tôi

quên mất cuộc sống có vui ắt sẽ có buồn. Xuống xe buýt, tôi có hai sự lựa
chọn. Một là, tôi sẽ đi thêm vài trăm mét sẽ tới cổng sau của bệnh viện,
nhưng phải đi ngang qua một sân bóng rổ. Hai là, tôi phải đi một đoạn
đường khá dài mới tới được cổng chính của bệnh viện. Giữa sân bóng rổ và
đoạn đường xa, tôi chọn cái đầu tiên.


Khi tôi rụt rè đi ngang qua sân bóng thì quả bóng đang bị mấy người

trong sân tranh qua đoạt lại đột nhiên bay vèo ra ngoài. Tôi trơ mắt nhìn quả
bóng màu cam bay một đường parabol tuyệt đẹp rồi đập thẳng vào đầu
mình, tuy không đau lắm nhưng cũng khiến tôi hơi hoảng. Cũng may hiện
nay thịnh hành môn bóng rổ, chứ nếu bọn người trong sân kia đang chơi
bóng ném thì có lẽ tôi sẽ không thể tiếp tục tận hưởng cuộc sống tươi đẹp
này rồi! Cảm ơn bóng đá Trung Quốc đã để người Trung Quốc thích bóng
rổ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.