CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 163

Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Hồng, cậu ta rất cao, chắc phải trên một mét

chín: “Không đi đâu cả, chỉ đang đi dạo loanh quanh thôi.”


Tôi không thể nói cho cậu ấy biết thật ra tôi đi bệnh viện khám bệnh

vô sinh, nhưng nói đi dạo ở đây thì đúng là kỳ dị.


Cũng may Trần Hồng là người phóng khoáng, tâm tư không phức tạp

như người khác nên dễ dàng tin lời tôi, còn nhiệt tình nói với tôi: “Mấy
ngày nữa tớ về trường, tối nay sẽ đi uống rượu cùng đám bạn, cũng có mấy
người cậu quen, vậy nên cậu cùng đi đi.”


“Nếu vậy thì không hay lắm, toàn là nam sinh, tớ sẽ rất xấu hổ, với lại

tớ cũng không uống rượu.”


“Cùng một đám nam sinh uống rượu thì có gì thú vị chứ? Vì vậy cậu

cứ yên tâm, có nữ nữa. Còn việc cậu không uống rượu cũng không sao cả,
ai dám chuốc rượu cậu sẽ không yên với tớ, cậu chỉ cần uống đồ uống bình
thường là được.”


Trần Hồng nói xong thì quay người đưa bóng cho bọn người kia để họ

tiếp tục vào sân, lúc xoay người lại thì hình như chợt nhớ ra chuyện gì:
“Hay là cậu có việc quan trọng nên không đi được?”


Vừa định trả lời đúng thì Đường Duyệt gọi điện thoại tới. Tôi vội

vàng nhận điện thoại, không cẩn thận ấn trúng phím loa ngoài, liền nghe
giọng nói được khuếch đại của Đường Duyệt hỏi tại sao tôi còn chưa tới,
không thì khỏi cần tới nữa, hôm khác tự đến lấy số. Tôi nói quanh co, đến
khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Trần Hồng thì kiên quyết nói với Đường
Duyệt là mình bận việc, không tới được rồi cúp điện thoại.


Trần Hồng hỏi: “Cậu bị bệnh sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.