CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 162


“Xin lỗi, tiểu cô nương!” Mấy nam sinh cao to chạy về phía tôi cất

tiếng hỏi han. Tôi bị ba từ “tiểu cô nương” làm cho đứng hình, cứ tưởng
mình đã xuyên không về triều đại nhà Tần. Tôi cố ngẩng cao đầu nhìn bọn
người đều cao trên một mét tám đang vây quanh mình, thầm nghĩ thật ra
cũng không tệ lắm, phải nói là khá may mắn nữa. Tôi không thể tưởng
tượng ra được cảnh mình sẽ oán hận như thế nào khi vây quanh giờ đây là
những chàng trai chỉ cao được một mét sáu...


“Chu Du?” Không ngờ trong bọn họ lại có người biết tôi. Tôi thụ

sủng nhược kinh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy một gương mặt
quen thuộc: Tất Phúc Kiếm! Không đúng, phải gọi là Trần Hồng. Một lần
nữa tôi cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, nhưng cũng thêm một lần cảm
thán “đại vị tất giai”.


“Trần Hồng, chào cậu.” Tôi hoàn toàn ngây ngốc.

“A Hồng, thì ra hai người quen nhau.” Đám nam sinh trở nên ồn ào,

không ngừng vỗ vai trêu chọc Trần Hồng. Trong bọn họ, ngoài Trần Hồng
ra thì tôi không biết ai cả.


Thật ra nhìn kỹ thì Trần Hồng cũng không tệ lắm, mặc dù gương mặt

có xu hướng càng ngày càng giống Tất Phúc Kiếm nhưng dáng người rất
được, dù sao cũng có nền tảng là Trần Quán Hy...


“Đây là bạn tiểu học của tớ, cũng là bạn cùng bàn. Cậu ấy rất tốt

bụng.”


Câu nhận xét quá chính xác của Trần Hồng khiến tôi vô cùng xúc

động, rất rất xúc động.


“À, Chu Du, cậu đi đâu đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.