CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 17

niệm kết bạn với cô ấy. Thì ra khi đó, tôi đã là một đứa trẻ có tính tình
không tốt như vậy.

(1 thước = 1,33 m)

Thầy giáo dạy bơi ở đây không dạy chúng tôi cách bơi, chỉ là cho làm

quen với nước, còn nắc đi nhắc lại câu nói cũ là hãy làm bạn thân với nước.
Tôi giống như một con ốc sên dán mình lên cạnh hồ, thỉnh thoảng vẩy mấy
cái, giương mắt nhìn người khác chơi đùa vui vẻ trong hồ, một số người còn
học được kiểu bơi chó.


“Tại sao cậu lại không xuống chơi cùng mọi người?” Lâm Phinh tới

chỗ tôi đang đứng, vừa chơi vừa bơi vừa nói chuyện. Cô bạn có màu da rất
khỏe mạnh, đôi mắt của cậu ấy rất to.


“Một hồ nước thì có gì để chơi. Những tên nhóc kia đều không hiểu

chuyện.” Tôi không sợ chết cứng đầu cãi lại. Bởi vì sợ trượt chân chìm
xuống nước, tôi cố gắng vịn chặt thành hồ, mặt thì hếch lên trời. Cái này
gọi là anh hùng không hỏi xuất xứ, con người không nhìn số tuổi.


Mặc dù Lâm Phinh bơi tốt nhưng khi ấy cũng chỉ là một con nhóc,

căn bản là không thể nhìn ra tôi đang giả bộ, nên ở lại hàn huyên với tôi
mấy câu. Cô ấy sống ở tiểu khu khác, cũng đang học lớp hai, năm tuổi đã
bắt đầu học bơi, là thành viên của đội bơi lội thiếu nhi. Thật đúng là có
người thâm tàng bất lộ thì sẽ có người đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

(Thâm tàng bất lộ: cố giấu đi tài năng)

Hai giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời đã ngả về hướng tây,

tôi dựa vào cạnh hồ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi bên cạnh có
người đẩy một cái, tôi mới tỉnh táo lại, ánh mắt mơ màng. Đỗ Dực đứng
bên cạnh tôi, kiệt sức nói: “Mệt chết đi được, về nhà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.