CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 180

“Không ngờ cậu lại là người như vậy” Tôi ôm quả dưa hấu khóc đến

đứt từng khúc ruột, “Tại sao cậu lại không nghe tôi giải thích? Sao cậu có
thể tàn nhẫn, vô tình, cố ý gây sự như vậy?”


“Tôi tàn nhẫn? Tôi vô tình? Tôi cố tình gây sự? Em mới là người tàn

nhẫn, vô tình, cố ý gây sự!”


Tôi uất ức: “Tôi tàn nhẫn chỗ nào? Vô tình chỗ nào? Cố ý gây sự chỗ

nào?”


“Em lúc nào cũng tàn nhẫn, vô tình, cố ý gây sự!”

“Dù tôi có tàn nhẫn, vô tình, cố ý gây sự như thế nào đi nữa thì cũng

không bằng cậu!”


Đỗ Dực im lặng. Cũng đúng thôi, cậu ta bị tôi nói vậy thì đâu còn

đường nào để chối cãi. Cậu ta quay lại tiếp tục chơi game, nhân tiện tiếp tục
coi tôi là không khí, và cũng tiếp tục không thèm nhìn tôi. Tôi đây đúng là
sẩy chân một bước mà ôm hận thiên cổ, nếu biết trước sẽ như thế này thì tôi
đã nói cho Trần Hồng biết tôi đi bệnh viện để khám vô sinh rồi. Nghĩ tới
đây, tôi như bị thím Tường Lâm nhập vào, bắt đầu lẩm bẩm: “Tôi thật ngốc,
thật sự quá ngốc…”


(Tường Lâm: nhân vật trong một tác phẩm văn học của nhà văn Lỗ

Tấn)


Tôi nhào qua nắm lấy bàn tay phải đang giữ chuột máy tính của Đỗ

Dực làm nhân vật game của cậu ta nhận một chưởng của con quái: “Tôi nửa
đường bị Trần Hồng kéo đi họp bạn! Tôi vốn định đến bệnh viện!”


Tôi mặc kệ kể rõ sự tình ngày hôm qua cho Đỗ Dực nghe, không sai

một lời, nhưng sau khi nghe xong thì cậu ta lại chẳng có phản ứng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.