CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 182

Tôi cúi đầu, nhớ lại chuyện hôm qua, bỗng nhiên hiểu ra. Tôi giơ

ngón út: “Chẳng lẽ là vì chuyện này?”


Thấy Đỗ Dực hung dữ nhìn tôi chằm chằm, tôi lập tức đổi thành ngón

tay cái. Đỗ Dực vẫn dữ tợn nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn năm ngón tay của
mình, nhìn hoài vẫn không tìm ra được ngón nào to hơn ngón cái.


Nhưng đây lại là lý do cậu ta giận tôi! Tôi luống cuống tay chân, giơ

quả dưa hấu, hỏi: “To bằng cái này?”


Đỗ Dực càng hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi.

Lẽ nào lại to hơn nữa? Trời ơi, ai có thể nói cho tôi biết đây là tình

huống gì không? Trên thế giới này chắc không thể tìm ra cái dưa hấu nào to
như vậy, hơn nữa, quần cậu chứa nổi sao? Mà ví dụ như chứa nổi, không lẽ
cậu sẽ quấn khố rồi cột nơ con bướm ở đằng sau sao?


Nhỏ không được mà lớn cũng chẳng xong, tôi chợt nhận ra thì ra đại

não và tự tôn của đàn ông đều nằm ở giữa hai chân họ. Lấy hết can đảm, tôi
nhỏ giọng thương lượng: “Hay là bây giờ cậu cho tôi nhìn một cái để tôi
xem thử kích thước của nó là bao nhiêu, rồi sau đó gọi điện cho Trần Hồng
để sửa lại lời nói hôm qua của tôi?”


Nói xong, tôi lướt mắt lên người Đỗ Dực. Cậu ta mặc quần áo ở nhà,

nhìn rất thoải mái, bên trên là chiếc áo T-shirt trắng rộng không có bất kỳ
họa tiết nào, phía dưới là chiếc quần thể thao màu đen cũng rất rộng, thật sự
là không thể nhìn ra đường cong nào, quá buồn bực rồi! Tại sao cậu ta lại có
thể mặc loại quần áo mà chỉ có vận động viên là nên mặc mà lại không mặc
đồ bó sát?


“Được thôi.” Đỗ Dực sảng khoái đáp ứng làm tôi sợ kinh hồn. Sao có

thể thuận lợi như vậy? Đến cả một điều kiện mà cậu ta cũng không đưa ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.