CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 193

“Em có sao không?” Đỗ Dực mở cửa, nhìn thấy tôi đang chổng mông

ra phía ngoài cửa, cậu ta thoáng hoảng hốt, lùi ra sau một bước. Nhưng một
khi thói hư tật xấu của đàn ông phát tác, dù người nào có lý trí vững vàng
thì cũng không thể nào khống chế được. Vì thế, chưa được nửa giây sau,
ánh mắt đằng sau cặp kính của cậu ta hiện lên vẻ mờ ám, sâu xa nhìn nơi
mà cậu ta không nên nhìn.


Tôi hét lên một tiếng như tiếng heo đang bị giết, hai chân kẹp chặt,

hai tay che lấy ngực.


Đỗ Dực bày ra vẻ mặt thần thần bí bí, từ từ khép cửa lại. Tôi nằm

dưới sàn, nhìn cục xà phòng gây tội khóc không ra nước mắt. Chu Du, mày
phải đứng lên, đứng lên rồi mới có thể bỏ trốn! Tôi cắn răng khích lệ bản
thân, cảm thấy tình huống mình đang gặp nếu được dựng phim thì có thể
được đặt tên là “Động viên tuổi thanh xuân”.


Sau một hồi chiến đấu kịch liệt để đứng dậy, tôi ôm bồn rửa tay

không ngừng khóc lóc, không biết Đỗ Dực đã thấy được những gì, lúc này
tôi lại càng nhớ ba mẹ. Tôi vừa khóc vừa giặt đồ lót của mình, vốn định
mượn Đỗ Dực một cái quần lót, nhưng nghĩ lại thì quần lót của cậu ta sao
tôi có thể mặc được? Đó là chưa nói đến việc sao tôi có thể không biết xấu
hổ mà mượn cậu ta loại quần áo nhạy cảm như vậy?


Bất đắc dĩ, tôi đành mặc chiếc áo T-shirt và chiếc quần bông dài mà

Đỗ Dực đã chuẩn bị. Vì quần áo quá dài nên tôi phải xắn lên một chút, dù
nhìn chẳng ra sao nhưng đủ an toàn.


Tôi cẩn thận mở cửa đi ra ngoài. Đỗ Dực đang ngẩn người ngồi ở

sofa, nhìn như có tâm sự, vừa thấy tôi thì cậu ta sửng sốt một chút rồi quay
đầu đi chỗ khác. Tôi thoáng thấy hai gò má cậu ta hơi đỏ.


Tôi không dám tới gần cậu ta, chỉ có thể dán người vào tường mon

men đi ra phòng khách rồi ngồi xuống đất. Lặng lẽ lấy điều khiển tivi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.