CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 197

Tôi nghĩ hành động nghĩa hiệp của mình có lẽ đã có kết quả, cuối

cùng Đỗ Dực cũng đã ăn năn hối cải, nhưng tại sao ánh mắt của cậu ta lại
không hiện lên điều đó? Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, kinh hãi khi nhìn
thấy đường cong nơi ngực mình đang lộ rõ mồn một. Sau khi tắm xong tôi
không mặc nội y, chúng đang nằm đáng thương ở một góc nào đó trong nhà
tắm, không hề biết rằng chủ nhân của chúng vì quá tức giận mà vô tình ưỡn
ngực. Lúc này đây, đường cong bộ ngực miễn cưỡng được coi là cup B chỉ
cách một lớp vải mỏng bị Đỗ Dực công khai nhìn chằm chằm, không chút
che giấu!


“Em không phải là phụ nữ.” Đỗ Dực giương mắt.

Tôi sợ hãi. Tôi thừa nhận mình là cup A nhưng vẫn vui vẻ mua áo

ngực cup B nhưng như vậy không có nghĩa là cậu ta có quyền cười nhạo
ngực tôi! Cup B thì có sao chứ? Cậu không thể được như dưa hấu thì chẳng
lẽ việc tôi không được cup B là sai? Tôi đau lòng, tôi bị tổn thương sâu sắc!
Thay mặt cho tất cả chị em cup A, tôi khinh thường Đỗ Dực, nguyền rủa
cậu ta bị một cô nàng cup F kẹp chết!


“Tôi là phụ nữ!” Tôi vừa che ngực vừa gào lên.

Đỗ Dực vô cùng bình tĩnh, mặc dù cái lều của cậu ta chẳng bình tĩnh

chút nào: “Em không phải.”


“Tôi phải! Phải phải phải!!!”

“Từ cô gái đến phụ nữ chỉ cần trải qua một bước, nhưng muốn từ cậu

trai trở thành đàn ông thì đó là cả một quá trình…” Đỗ Dực ngả bài, “Điều
này là do em nói cho anh biết.”


Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là tự lấy đá đập chân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.