CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 198

Đỗ Dực đi tới, tôi ngã về phía sau. Đây là một động tác eo có tính thử

thách cao, tôi không chịu được thử thách nên ngã xuống giường. Đỗ Dực
cúi người, kéo hai tay tôi sang hai bên, ánh mắt mờ ám, giọng nói kiên
quyết: “Hãy để anh biến em thành phụ nữ, người phụ nữ của anh.”


Gương mặt cậu ta gần trong gang tấc, giống như được hóa phép,

đường nét góc cạnh, rõ ràng, mặc dù thanh tú nhưng không đến mức khó
phân biệt nam nữ, hoàn toàn là khuôn mặt tuấn tú khiến phụ nữ bị mê hoặc.
Tôi dao động. Dù sao tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huệ mà là một tên lưu
manh thú vị. Chỉ là tôi sợ, sợ có một ngày vì tôi không thể sinh con mà Đỗ
Dực sẽ rời bỏ tôi, nhưng tôi quý trọng một người bạn thân là cậu ấy, và cả
tình bạn giữa chúng tôi nữa, hoặc có thể đó là tình yêu.


Tại sao tôi quý trọng tình yêu đó nhưng lại không chấp nhận ở bên

cạnh người tôi yêu? Thật ra lý do không thể sinh con chỉ là một cái cớ. Từ
nhỏ đến lớn, tôi luôn chứng kiến cảnh từng người, từng người bạn mình quý
mến rời xa, rồi mất liên lạc hoàn toàn. Vì vậy, tôi không muốn phải chứng
kiến thêm một lần nào nữa.


Nếu tình yêu cũng đơn giản như khi còn bé thì…

Đỗ Dực nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Anh làm em sợ à?”

“Anh đang chọt vào em.” Tôi theo bản năng đưa tay đẩy vật kia ra

một chút, nhưng không ngờ vật đó lại là thứ không thể chạm vào lung tung.


Đỗ Dực nặng nề thở gấp một chút, nhiệt độ trên người đột nhiên tăng

lên rất nhiều, cánh tay siết chặt tôi hơn, sau đó một nụ hôn mạnh mẽ không
kịp ứng phó rơi xuống môi tôi. Người tôi run lên, đúng là khi người trong
lòng hôn thì thật khó mà cự tuyệt.


Kết thúc nụ hôn cát bay đá chạy, trời đất mù mịt thì sẽ là cảnh cấm trẻ

em dưới 18 tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.