CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 199


Tôi vừa bị anh hôn vừa cố gắng nắm chặt cổ áo mình. Anh không cởi

được thì quyết định xé luôn. Nghe tiếng “xoẹt”, tôi vừa tiếp tục giữ cổ áo
vừa la lên: “Không được xé quần áo của em.”


“Là quần áo của anh.” Hơi thở của anh hỗn loạn, hai tay kéo cổ áo đã

bị rách một mảng của tôi xuống.


Đúng rồi, quần áo của anh, có bị rách cũng không liên quan đến tôi,

vậy anh muốn xé bao nhiêu thì xé.


“Xoẹt…” Chiếc áo bị rách thành hai mảnh, thật không ngờ anh lại

bạo lực như vậy. Mặc dù tôi hơi kháng cự nhưng thật ra lại cảm thấy hơi hơi
thoải mái. Tôi là một người có khả năng chịu đựng kém, mấy loại hành hạ
này thì càng kém, nhìn thấy chiếc áo trên người mình bị xé thành hai mảnh
thì tôi lại càng thêm hăng hái, bật người đè Đỗ Dực ngã xuống giường.


Lúc này tôi rất liều mạng, bởi vì có đôi khi tôi không dùng lý trí, có lẽ

đây chính là việc lý trí không thể ngăn cản hành vi phạm tội. Tôi dạng chân
ngồi trên bụng Đỗ Dực, nhìn anh cười khà khà, rất muốn vươn tay xé toạc
quần áo của anh.


Tôi đổ mồ hôi cố gắng hồi lâu, đến mức có lẽ gương mặt đã méo mó

nhưng quần áo của Đỗ Dực vẫn không bị hư hại xíu xiu nào.


“Không ngờ anh lại là người như vậy, đưa cho em loại quần áo đụng

vào một chút là rách toạc, còn mình lại mặc loại chất lượng cao.”


Đỗ Dực nhếch mép cười, sau đó chồm đến vùi vào ngực tôi.

Tôi bị cảm giác kỳ lạ đó dọa chết khiếp, hét lên một tiếng nhưng sau

đó lại là những tiếng rên rỉ không thể kìm nén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.