CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 207

Đứa nhỏ này lớn lên thật đáng sợ, anh giống như hổ sói mà nhào lên

người tôi hết lần àny đến lần khác. Tôi bị anh giày vò cả đêm, cả người
mềm nhũn nhưng anh lại giống như được gắn động cơ hoạt động không
ngừng, cho dù tôi có ăn nhiều thịt hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi bị
anh lật qua lật lại cả đêm như vậy. Nhưng mà dù sao thì tôi cũng có thu
hoạch, cảm giác đau đớn đã theo chầu Diêm Vương rồi, thay vào đó là cảm
giác hài lòng như trong tiểu thuyết miêu tả.


Gần sáng, tôi lấy cái chết bằng cách cắn lưỡi tự vẫn ra uy hiếp mới

làm Đỗ Dực kiềm chế đòi hỏi. Anh đúng là nghé con không sợ cọp…Tóm
lại, anh đã là người của tôi rồi. Nghĩ vậy, tôi nghĩ sung sướng đi ngủ.

***


Không biết ngủ đến khi nào, tôi mơ màng trở mình thì suýt nữa là rơi

xuống giường, vì thế mà tỉnh ngủ luôn. Trên ti vi, sau khi nam nữ chính làm
chuyện hoang đường như chúng tôi tối qua thì ngày hôm sau, nữ chính mở
mắt ra sẽ thấy ngay nam chính đang ở bên giường dịu dàng nhìn nữ chính
như nhìn một chiếc bánh ngọt ngon miệng. Nhưng đến lượt tôi thì không
thấy ai mà chỉ nhìn thấy chỗ trống lộn xộn bên cạnh và vết máu loang lổ
trên tấm drap giường.


Đỗ Dực chết ở đâu rồi?

Tôi sững sờ xuống giường, trong lúc quay qua quay lại tìm quần áo

của mình thì thoáng thấy một người đàn ông. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là Đỗ
Dực, nhưng khi nhìn lại thì giật mình. Má ơi, người đó là ba của Đỗ Dực, là
chú Đỗ trong truyền thuyết!


Chú ấy vào nhà bằng cách nào? Sao có thể đứng trước mặt tôi vào lúc

này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.