CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 205


(Hồi quang phản chiếu: ý nói những người đang ốm yếu sắp chết đột

nhiên khỏe mạnh trong thời gian ngắn, sau đó thì sẽ chết.)


“Không nói thì thôi.” Tôi bò dậy, dùng vẻ mặt thấy chết không sờn

nhìn vết máu loang lổ trên giường. Quả thực rất giống hiện trường giết
người, quá thê thảm.


Đang yên đang lành thì đột nhiên trong người có một dòng dịch ấm

nóng chảy ra, lúc này tôi mới phát hiện thằng nhãi kia biết tôi không thể
sinh con nên không thèm dùng biện pháp an toàn mà trực tiếp đưa hàng
triệu con cháu của anh ta vào người tôi.


“Anh là đồ khốn kiếp!” Tôi hung dữ đánh vào đầu anh mấy cái, chân

cũng kẹp chặt lấy chân anh.


Đỗ Dực ôm tôi từ phía sau, mãi mà không chịu thả tôi ra. Tôi giãy

giụa mấy cái thì đau thương phát hiện con cháu của anh hòa với máu của tôi
đang chảy xuống đùi tôi…Tôi khóc lớn. Dỗ Dực bế tôi ngồi cạnh mép
giường, rút khăn giấy lau cho tôi. Tôi ôm cổ anh, vừa mắng vừa đánh anh,
mắng một tiếng thì đánh một cái. Chỉ một lúc sau thì tay anh lại bắt đầu
không thành thật, thế là tôi dứt khoát há mồm ra cắn, đến khi anh lau giúp
tôi xong thì trên vai anh cũng chồng chất vết thương.


“Lại trở về màu hồng phấn rồi.” Đỗ Dực dùng khăn giấy lau tay, nói

với vẻ hài lòng.


Tôi giật mình, chẳng lẽ anh nói thứ có màu hồng phấn là nói về… Tôi

nhớ lại lúc mình bị ngã, hai chân mở rộng về phía anh. Lúc ấy anh có đeo
kính nên nhìn không sót thứ gì. Tôi nghĩ lúc đó chắc là anh chỉ hận không
thể biến đôi kính thành ống nhòm hoặc kính hiển vi. Nhưng nói gì thì nói,
anh quá là lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cũng nhìn được
trọng điểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.