CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 208

“Chú Đỗ…” Tôi vừa ngơ ngác gọi chú ấy, vừa cuống quýt lấy cái ly

che người lại. Không ngờ lại xảy ra chuyện này, cho dù có là ba của Đỗ
Dực thì ông ấy cũng không thể tùy tiện vào phòng ngủ của con trai, lại càng
không thể chứng kiến cảnh tôi mới ngủ dậy trong phòng con trai ông được!
Trong đầu tôi bỗng dưng hiện ra hai vị đồng chí là Dương Quý phi và
Đường Huyền Tông, có cảm giác như tôi đang mạo phạm hai vị siêu sao đó.


Hình như chú Đỗ không để ý tới bộ dạng hiện giờ của tôi, gương mặt

đau khổ, dáng vẻ hêt sức kích động làm tôi cứ sợ một giây sau ông ấy sẽ
nắm tay tôi nói to: “Tiểu Du! Thật ra người trong lòng anh là em! Tại sao
em lại không thể chờ anh?”. Thực sự lúc này đây tôi không hề nhận ra suy
nghĩ của tôi vô lý như thế nào.


Chú Đỗ giận dữ: “Đỗ Dực…Cuối cùng nó vẫn đi bước này.”

Tôi bị dọa cho hoảng hồn, vội hỏi: “Chú Đỗ, chú nói cho cháu biết,

có phải Đỗ Dực mắc bệnh nan y gì nên trước khi chết đã quyết định giữ lại
hạt giống của mình?”


Chú Đỗ rơi nước mắt, dùng từ ngữ hoa mỹ là nước mắt tuôn rơi đầy

mặt, “Tiểu Du, cháu phải bình tĩnh nghe chú nói, tuyệt đối không được kích
động…”


Tôi cũng muốn rơi nước mắt, thầm nghĩ: Chú Đỗ , không phải cháu

không muốn sinh con cho Đỗ Dực, mà là cháu không thể sinh con.


Chú Đỗ hít sâu một hơi: “Thật ra, đứa nhỏ Đỗ Dực này, nhiều năm

trước đã…qua đời rồi.”


Miệng tôi nồng đậm mùi máu, suýt chút nữa là không phun ra…À

nhầm, phải là suýt chút nữa thì phun ra. Tôi mở to mắt, cảm thấy sau lưng
lạnh như băng. Không thể nào! Chẳng phải đã nói đây là một cuốn tiểu
thuyết ngôn tình sao? Sao có thể chị đây vừa hưởng thụ, sung sướng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.