CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 230


Tôi nhìn chiếc áo cánh dơi màu tím trên người mình, đầu óc hoàn

toàn trống rỗng…


“Nhưng mà sau này đừng mặc quần ngắn như vậy nữa.” Giọng Đỗ

Dực không tốt lắm.


Tôi liếc xuống chiếc quần cụt màu đen của mình, thấy hai chân đang

lộ ra ngoài không ngừng run rẩy, một cơn gió lạnh thổi dọc theo sống lưng.


“Muốn hỏi vì sao anh biết?”

“Tại sao anh biết?” Tôi như bị Mã Cảnh Đào và Tử Vi cùng nhập vào,

rống lên: “Anh nói cho em biết, nói cho em biết, mau nói cho em biết!!!”


“Quay lại đằng sau.”

Tôi lập tức quay lại. Cứ nghĩ Đỗ Dực sẽ xuất hiện, nhưng đằng sau tôi

không có một ai.


“Anh dám đùa cợt em!” Tôi nổi giận, đang định hỏi rõ ràng thì anh đã

cúp máy.


Tôi ảo não cất điện thoại vào trong túi, do dự là có nên đi vào nghe

tiếp buổi tọa đàm hay về ký túc xá rủ mấy người kia đi ăn cơm trộn. Thôi,
cứ đi ăn cơm đã, cơ thể là vốn liếng của cách mạng mà.


Quyết định xong, tôi anh dũng tiến về phía trước, bỗng nhiên có một

bóng đen xuất hiện ở trước cửa phòng bảo vệ chắn trước mặt tôi, không nói
gì mà ôm chặt tôi vào lòng.


Ngàn lần vạn lần cũng không thể nào ngờ được rằng Chu Du tôi lại bị

một ông chú bảo vệ xa lạ nổi thú tính quấy rối, chẳng lẽ nhìn mặt tôi rất dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.