CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 228

Giáo sư giảng chính đang giải thích một đoạn phim trên máy chiếu,

tôi mờ mịt nhìn ông, không hiểu tại sao Đỗ Dực lại dùng cách kỳ quái này
để biểu hiện nỗi nhớ của anh. Giống như một câu trong bài hát: ‘Nhớ nhung
là một cảm giác rất khó hiểu’. Thôi quên đi, nếu anh đã có thể yêu tôi thì rõ
ràng anh cũng không phải là người bình thường.


“Chụp nhanh lên, coi chừng bị anh ấy phát hiện.”

“Đâu đâu? Tớ không nhìn thấy.”

“Cậu mù à? Bên kia kìa.”

“Góc chụp của tớ không tốt lắm. Điện thoại của tớ nè, cậu mau chụp

giúp tớ đi.”


Trước mặt có hai nữ sinh cứ rầm rà rầm rì. Tôi rướn cổ lên nghe lén,

thì ra hai cô bạn này muốn chụp lén ai đó có ngoại hình ưa nhìn, hình như
người ấy đang ngồi cách đấy mấy hàng ghế.


Tôi nhìn theo hướng hai đó thì thấy có một chàng trai ngồi một mình,

trước mặt anh ta có một chiếc máy tính, không biết đang làm gì. Điều làm
người hay thần đều phẫn nộ là bên cạnh anh ta có mấy cô gái xinh đẹp táo
bạo nhìn chằm chằm nhưng anh ta chỉ thờ ơ không quan tâm, thỉnh thoảng
mới ngẩng lên liếc mấy cô nàng một cái khiến hai cô nàng ngồi trước tôi
cũng chụp được một bức hình. Điều này làm tôi chợt nhớ đến tấm hình lúc
trước Đỗ Dực tự chụp bằng điện thoại của tôi.


Bụng lại bắt đầu kháng nghị, tôi biết mình đã đạt đến ngưỡng giới hạn

nên xách túi đứng lên đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì bỗng nhiên điện thoại
rung lên.


Là Đỗ Dực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.