tuôn rơi. Sau màn xông ra ôm tôi mãnh liệt như phim truyền hình của Đỗ
Dực, tôi cứ nghĩ sẽ có một chiếc ô tô sang trọng đưa chúng tôi đến một
khách sạn năm sao, sau đó sẽ là một đêm cuồng nhiệt. Ai ngờ anh lại vội
vàng kéo tôi quay trở lại hội trường, ép tôi ngồi lại chỗ cũ rồi tự mình đi về
chỗ ngồi cách đó mấy hàng, còn thân thiết dặn dò tôi: “Bạn học à, nếu đã
tới đây thì nên nghe hết. Mặc dù bạn nghe không hiểu nhưng giả vờ một
chút cũng tốt.”
Vì thế tôi tiếp tục chìm nổi trong đám β-glucan gì gì đó, và tất nhiên
tôi vẫn không hiểu mấy cái -CH3- hay -CO-NH- gì gì đó, và tất nhiên của
tất nhiên đó không phải là điều duy nhất tôi không hiểu.
Tôi cảm thấy người đáng hận nhất chính là vị giáo sư giảng chính kia,
còn có những vị bạn học luôn đặt câu hỏi kia nữa. Không biết mấy vị bạn
học ấy ăn gì để lớn mà hỏi toàn những thứ tôi không hiểu! Kỳ cục hơn nữa
là đối với những vấn đề khó hiểu ấy, giáo sư giảng chính lại có thể trả lời
trôi chảy, dẫn chứng rõ ràng, thật giống như chương trình tổng kết giải
Nobel cuối năm khiến tôi không thể không nghĩ tới câu ông cha ta thường
dạy: “Trái đất quá nguy hiểm, ngươi hãy mau trở về sao Hỏa đi.”
Gần sáu giờ, cuối cùng buổi tọa đàm cũng kết thúc, tôi đói bụng đến
mức khô héo luôn rồi. Mọi người trong hội trường đã ra ngoài gần hết, chỉ
còn mình tôi ngồi đó không đứng dậy nổi. Và bi kịch đã xảy ra, giáo sư
trường Q quả là một học giả có trách nhiệm, thấy tôi ngồi im như núi Thái
Sơn ở hàng ghế cuối liền vô cùng thân thiết, hiền hòa đi tới gần hỏi: “Bạn
học này, bạn còn vấn đề gì chưa kịp hỏi phải không?”
Tôi rơi vào tình cảnh quẫn bách, liên tục liếc mắt nhìn hình dáng của
Đỗ Dực nhưng thằng nhãi ấy chỉ đứng từ xa nhìn chúng tôi, vẻ mặt vô cùng
thâm hiểm, còn có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Không sao đâu, bạn không cần khẩn trương.” Giáo sư cười hiền
lành.