CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 234


“Em ủng hộ hàng trong nước.” Đỗ Dực nói nghiêm túc.

“Cô bạn nhỏ, em có muốn đến buổi tiệc tối nay cùng chúng tôi

không?” Giáo sư đã hoàn toàn ném câu hỏi của tôi lên chín tầng mây rồi.


“Không cần đâu ạ. Em không uống được rượu, hơn nữa em cũng

không thể về ký túc xá quá muộn được ạ.” Tôi vội vàng từ chối.


“Được rồi, vậy hai người trẻ tuổi tự đi chơi nhé.” Giọng giáo sư rất

thê lương, giống như ông đang nhớ lại tuổi xuân hào hùng của mình.


Chúng tôi đưa mắt nhìn giáo sư rời đi, đột nhiên Đỗ Dực hỏi: “Ký túc

xá mở cửa đến mấy giờ?”


“Mười giờ rưỡi.” Tôi nói, còn kiêu ngạo vỗ ngực: “Từ trước đến giờ

em đều về ký túc xá trước mười giờ rưỡi! Giảng viên hướng dẫn của tụi em
nói xung quanh đây có rất nhiều công nhân công trường, đi một mình vào
buổi tối rất nguy hiểm. Có một nữ sinh vì về muộn mà bị bắt vào một chiếc
xe, nghe nói là đã bị XXOO.”


“Nếu vậy thì…” Đỗ Dực sờ cằm như đang suy nghĩ gì đó, lúc lâu sau

mới nói, “Anh nghĩ là em vẫn nên về ký túc xá sớm một chút để không gặp
phải mấy người công nhân đó.”


Vì lâu ngày không gặp anh nên sức miễn dịch của tôi bị giảm xuống,

lúc này tôi rất cảm động.


“Chứ không thì…” Quả nhiên Đỗ Dực vẫn giữ lại một câu, chờ tôi

cảm động xong mới nói, “Anh sợ mấy người công nhân kia sẽ từ người gây
hại trở thành người bị hại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.