CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 237

Đỗ Dực giống như một ông chú lưu manh sờ đầu tôi, giọng nói vô

cùng trìu mến làm tôi không khỏi không nghĩ hình ảnh một ông chú quái dị
giơ cây kẹo mút, vuốt đầu lolita nói: “Muốn ăn kẹo hả? Đi với chú đến một
nơi, chú còn có thứ tốt hơn cho cháu xem.” Lolita hết sức tò mò, mở to đôi
mắt tròn xoe sáng lấp lánh: “Chú ơi, là vật tốt gì ạ?” Ông chú quái dị nở nụ
cười vừa hiền lành vừa hưng phấn khác thường, trả lời: “Vật tốt đó ở trên
người chú, có thể to lên cũng có thể nhỏ lại, lúc mềm lúc cứng, còn có thể
chơi đùa.” Lolita vui mừng vỗ tay nói: “Được được, cháu đi với chú!” Thế
là ông chú quái dị nắm tay cô bé, đi vào ngõ tối không lối thoát…


Tôi lắc đầu, khôi phục lý trí, nhanh chóng nắm lấy cổ áo của Đỗ Dực.

À, quên chưa nói, hôm nay thằng nhãi này mặc tây trang, áo sơ mi màu
trắng, còn đeo thêm cà vạt, đúng là thú đội lốt người.


“Anh nói mau! Anh muốn đưa em đi đâu? Chắc chắn không phải dẫn

em đi ăn cơm trộn!”


Đỗ Dực bày ra vẻ oan ức, giơ tay thề với trời: “Anh thật sự đưa em đi

ăn cơm trộn.”


“Anh gạt em…” Tôi lệ rơi đầy mặt

Đỗ Dực cứ như một bác sĩ an ủi bệnh nhân: “Anh không lừa em đâu.

Ngoan nào, ngồi lại đi, không nên ảnh hưởng đến việc lái xe của tài xế.”


Lái xe…

Chỉ thấy nghe xong những lời này, tài xế lén nhìn tôi qua gương chiếu

hậu một cái, sau đó dùng vẻ mặt ‘Thì ra là người thiểu năng’ tiếp tục lái xe.


Đầu tôi lại tiếp tục hiện lên hình ảnh sau khi hét một tiếng, hơi thở

dồn dập của ông chú quái dị dần dần bình ổn, tiếng khóc của lolita vẫn
không ngừng bên tai: “Hu hu hu, đồ chơi trên người chú làm người ta đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.