CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 243

một em bé khoảng mấy tháng tuổi thì tâm trạng của tôi tụt dốc không
phanh.


Tôi không khỏi nhớ lại lúc đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ vừa mới

nghe tình trạng của tôi đã dùng điệu bộ rất chắc chắn nói: “Buồng trứng của
cô phát triển không hoàn toàn, sau này sẽ không thể sinh con.”


Một nhân tài như tôi mà không thể sinh con quả là tổn thất lớn của thế

giới!


Chúng tôi đi đến khu đồ uống, tôi vội kéo tay áo Đỗ Dực, chỉ vào Thô

căn vương, nói: “Nhìn này!”


Đố Dực nhìn theo hướng tôi chỉ, không khỏi bật lùi về sau một bước,

sau khi nhìn kỹ lại mới bừng tỉnh đại ngộ, nói nhỏ: “Cũng hơi dễ nhầm
thật…”


Tôi giống như vừa uống máu gà, hăng hái cầm lên hai hộp, phóng

khoáng nói: “Mua về uống đi, em trả tiền.”


Tay Đỗ Dực cầm một hộp ngũ cốc vừa bị tôi nhét vào đứng im tại

chỗ, cả người co giật.


Sau đó, tôi lại bị Đỗ Dực ôm vai kéo thẳng ra khỏi siêu thị làm hộp

ngũ cốc trong tay tôi rơi thẳng xuống đất. Không thể không nói Đỗ Dực là
một người quá mạnh mẽ, đối với tôi lại có khuynh hướng bạo lực. Tôi thật
là khổ sở, sao lại có thể thích một người bá đạo như vậy chứ.

***


Phòng của Đỗ Dực ở tầng 32, đi thang máy cũng hơi lâu. Lúc tôi bị

Đỗ Dực lôi vào thang máy thì trong ấy đã có mấy người, hình như họ đi
cùng nhau vì lên đến tầng tám thì tất cả đều đi ra hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.