CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 245

dùng ánh mắt uy hiếp tôi không được phép bắt máy, nhưng khi tôi nhìn màn
hình thì đó là cuộc gọi của cô bạn Hiểu Khánh ở cùng phòng ký túc xá.


Tôi khẽ cắn răng, quyết định nghe máy: “Cậu đừng nói với tớ là có

chuyện lớn gì đó, hiện tại bà đây không rảnh.”


“Tiểu Du, cậu phải nghe cho kỹ, cho dù cậu đang ở đâu thì cũng phải

tới đây giúp đỡ!” Hiểu Khánh đúng thật là một tiện nhân, không hề để ý tới
lời nói của tôi: “Năm tư chúng ta định trình diễn cosplay The melancholy of
Haruhi Suzumiya trong tiết mục cuối cùng của buổi lễ chào đón sinh viên
mới, nào ngờ một diễn viên bị trẹo chân không tham gia được. Hiện tại
người biết điệu nhảy này chỉ còn mình cậu, vì thế cậu phải tới đây ngay lập
tức, không thể phá hỏng buổi lễ được!”


“Tớ còn phải về trang điểm, thay quần áo, làm tóc giả…” Tôi làm bộ

có lòng nhưng không có sức.


“Cậu qua đây là được, ở đây đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Giọng điệu của Hiểu Khánh quả thực rất khẩn cấp, tôi bất đắc dĩ nói

lại tình hình với Đỗ Dực. Mặt Đỗ Dực thoáng hiện lên tia tiếc nuối, nhưng
rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chỉnh sửa lại áo sơ mi bị tôi vò nát, đứng lên,
nói: “Đi thôi, anh đi xem em nhảy một chút cũng được.”


“Đỗ Dực…” Tôi cảm động.

Ai ngờ một giây sau, anh nhìn tôi với ánh mắt vạn phần mong chờ,

nói: “Nếu biểu diễn cosplay thì chắc sẽ có nhiều coser đẹp.”


Tôi tức đến mức nôn ra ba bể máu.

Có một câu nói thế này: người dũng cảm có can đảm đối mặt với

nhân sinh thê lương, có can đảm nhìn thẳng máu tươi đầm đìa, như thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.