CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 306

Cường X đứng trước gương với mái tóc ngắn ướt đẫm, thụ O ngồi

trên bồn rửa tay nức nở, sau một hồi giày xéo lẫn nhau thì dắt tay ra khỏi
phòng tắm.


Tôi mang tâm tình bi tráng mà run rẩy mở nắp hộp mì Nhật Bản,

nhưng mì Nhật Bản đã biến thành mì ôi thiu rồi. Tôi vô cùng nghi ngờ đầu
bếp của nhà hàng đã sử dụng bột lên men, có lẽ đã ngâm mì với bột lên men
rất lâu nên sợi mì mới “tiến hóa” vượt mức như thế này. Chẳng lẽ ông chủ
dùng phương pháp này để nói cho chúng ta biết bản chất độc ác của người
Nhật Bản?


Đỗ Dực cởi lớp áo ngoài... À, không đúng, là mở nắp hộp mì ra, nhìn

thấy lớp men trắng phủ trên miếng thịt duy nhất nằm chính giữa hộp rồi lại
nhìn năm miếng thịt chen chúc nhau trên hộp của tôi thì ném cho tôi một
tiếng cười khẽ.


“Không phải vậy đâu! Miếng thịt này là em bỏ sang cho anh đấy!”

Tôi nắm chặt tay, không thể để Tử Vi hiểu lầm tôi được!


“Ra ngoài ăn.” Quả nhiên Tử Vi vẫn không tin tôi, đem hai hộp thức

ăn vứt đi làm tôi xót muốn chết. Tôi âm thầm hạ quyết tâm, một lát nữa
phải lừa gạt anh để ăn ngon mới được.


Ăn trưa xong, anh dẫn tôi đến bệnh viện thành phố kiểm tra. Bác sĩ

Mao Khí Quan và dì y tá đã khám cho tôi lần trước vẫn còn nhớ tôi, vừa
nhìn thấy tôi đã nói với mấy y tá khác đang đứng gần đó: “Cô ấy chính là
người mang thai mà nói rằng mình không thể sinh con được đó.”


Thôi, đừng nói đến sắc mặt vào lúc này của tôi nữa, tôi muốn độn thổ

rồi đây! Nếu không phải tên lang băm họ Điềm kia ăn nói lung tung thì sao
tôi lại nghĩ mình không thể mang thai, để rồi không hề nghĩ đến biện pháp
phòng tránh dẫn đến hậu quả là phải làm mẹ khi còn trẻ thế này? Vấn đề lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.