CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 308

“Xem ra tôi quá đề cao cậu rồi!”

Dì y tá ném cho anh một cái nhìn khiêu khích rồi sau đó uốn éo quay

mông đi, lớn giọng nói với một cô gái son phấn lòe loẹt đang chờ kiểm tra:
“Qua bên kia cởi quần ra, đợi tôi mang bao tay rồi sẽ khám cho cô.”


Đỗ Dực càng thêm run dữ dội, nắm chặt tay tôi, nói: “Về rồi cho anh

mượn sữa rửa mặt!”

***


Môn học cuối cùng kết thúc cũng là đến kỳ nghỉ đông. Bụng của tôi

vẫn như bình thường, chưa to lên vì cũng chỉ mới mang thai hai tháng.
Nhưng tôi không thể mặc quần jean, chỉ đành mặc váy lông liền thân, dù
sao cũng đang thịnh hành kiểu váy này. Ngồi trên xe lửa về nhà, tôi lo lắng
đến khi bụng to lên rồi thì biết nói với ba mẹ thế nào đây.


“Nói thật thôi.” Đỗ Dực liếc nhìn tôi một cái rồi đưa quả táo đã gọt

sạch cho tôi. Nói ra thì rất xấu hổ, tôi sống hơn hai mươi năm rồi nhưng vẫn
không biết gọt táo, hình như đúng là có chút rối loạn tổng hợp 21 nhiễm sắc
thể thật. Nhìn tin tức người Triều Tiên chụp ảnh chia tay với người Hàn
Quốc trên Thiên Nhai, từ tận đáy lòng tôi vô cùng biết ơn ngài Tiểu Bình,
biết ơn công cuôc cải cách của đất nước.


(Thiên Nhai (hay tianya): tên một trang mạng của TQ.

Tiểu Bình: tức Đặng Tiểu Bình, một lãnh tụ của TQ)

“Mẹ sẽ đánh em chết mất.” Tôi khổ sở gặm táo.

“Từ nhỏ đến lớn, người bị đánh luôn là anh.” Đỗ Dực bất bình, thì ra

anh vẫn nhớ chuyện anh bị đánh vì giúp tôi cởi quần. Thượng Đế ơi, người
đàn ông này đã nhìn thấy tôi từ một cô bé trở thành cô gái, rồi lại đích thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.