CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 309

khiến tôi từ một cô gái trở thành người mẹ. Trong cuộc đời này, người đến
người đi đều vội vã như khách qua đường, mấy ai có được một người chứng
kiến bạn trưởng thành rồi lại trở thành người bên cạnh bạn cả đời?


Mắt tôi sáng lên: “Đúng ha! Nếu em bị đánh thì anh đỡ đòn cho em.”

Đỗ Dực hừ lạnh một tiếng, cướp lấy quả táo không bao giờ là của tôi

được nữa.


Lúc xe lửa đến nơi, vừa ra khỏi trạm tôi đã thấy xe của chú Đỗ cho

đến đón Đỗ Dực, chỉ là chiếc này không phải chiếc tôi thường thấy. Đỗ Dực
không thay đổi sắc mặt, hỏi bác tài xế:


“Ba tôi vừa đổi xe?”

“Chiếc xe kia của Đỗ tổng hiện tại được dùng để đưa đón bà chủ. Bà

chủ vừa mới sinh.” Bác tài xế cẩn thận trả lời.


“Ồ, cuối cùng đã có người giành tài sản với tôi rồi. Tận đáy lòng tôi

chúc mừng bà Đỗ.” Đỗ Dực khinh thường, đưa hành lý cho tài xế rồi kéo
tôi vào ghế sau, sau đó nói với tài xế địa chỉ nhà tôi, anh muốn đưa tôi về
trước.


Xem ra bác tài xế này hiểu rất rõ hoàn cảnh của nhà Đỗ Dực, trên

đường không hề nói một câu dư thừa nào, chỉ thật lòng khuyên: “Đỗ tổng
thật sự hy vọng cậu có thể thừa kế công ty. Mặc dù bà chủ đã sinh con trai
nhưng cậu ấy còn quá nhỏ, Đỗ tổng không thể nào đem chuyện làm ăn giao
cho cậu chủ nhỏ và bà chủ sau khi ông ấy về hưu được. Bây giờ chỉ người
có thể ủy thác ngoài cậu ra chỉ còn Trịnh phó tổng. Một khi Trịnh phó tổng
trở thành tổng giám đốc, chỉ e vị trí của những người luôn đi theo Đỗ tổng
sẽ bị thay đổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.