CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 315

Ba mẹ về nhà thấy tôi nước mắt giàn giụa, rồi nhìn đống xương trên

bàn, trách: “Có một mình mà ăn hết luôn một hộp, cay cũng đáng đời.”

Sau đó mẹ lại hỏi: “Lúc còn trên xe lửa con nhắn tin bảo có chuyện

muốn nói với ba mẹ. Là chuyện gì thế?”

Nghĩ lại lúc ở trên xe lửa, Đỗ Dực bảo về nhà sẽ nói thật cho ba mẹ

biết, bây giờ tôi chỉ có thể buồn mà không thể khóc, giận mà không thể xả.
Đỗ Dực khốn kiếp, bây giờ tôi phải nói thật cái gì đây? Chẳng lẽ phải nói
với ba mẹ tôi rằng con gái của hai người bị con trai nhà hàng xóm cũ lừa
gạt làm cho lớn bụng, suýt chút nữa là trở thành cái máy đẻ, giúp tên khốn
đó thừa kế tài sản của ba anh ta?

“Con định bàn với ba mẹ việc con muốn ra ngoài tìm việc làm, đến

một nơi không ai quen biết rồi tự mình phấn đấu.” Tôi nói cả quyết, sau đó
uống một ngụm nước lọc.

“Con bị ấm đầu hả?” Ba tôi nói với vẻ không thể nào tin được, giọng

điệu rất nghiêm túc: “Loại người từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều đến mức
đần độn như con, đã vậy còn không biết nấu cơm, lại lười biếng nữa, ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.