CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 347

Tôi nhìn một bàn thức ăn ngon tuyệt trước mặt nhưng chỉ đành bất

lực thở dài. Khó khăn lắm ba mẹ mới có thời gian cùng tôi ra ngoài ăn một
bữa thịnh soạn, thế mà tôi lại luôn buồn nôn. Vì sắp tết nên ba mẹ tôi đã
mua vé ăn buffet ở một nhà hàng nổi tiếng. Đây là hoạt động hàng năm của
gia đình tôi, cũng là hoạt động mà tôi thích nhất. Mỗi lần tới dịp này, tôi
đều dùng dạ dày của mình để đấu tranh với nhà tư bản.

Nhưng lần này thì khác. Tôi cầm đĩa qua quầy hải sản, nghe thấy mùi

cua: buồn nôn; đi qua quầy thịt nướng, nghe thấy mùi thịt bò nướng tiêu:
buồn nôn; đi qua quầy bánh ngọt, nghe mùi chocolate: buồn nôn. Đến khi
qua quầy salad, nghe mùi chua của chanh thì lại cảm thấy thèm. Cuối cùng
tôi lấy một đĩa dưa chuột bốp xối về chỗ cũ.

Hành động khác thường của tôi khiến mẹ già hoài nghi, bà híp mắt,

hỏi: “Sao lại ăn salad? Chẳng phải trước đây con đều nói ăn rau rất mau no,
sợ lỗ nên từ đầu đến cuối đều chỉ ăn thịt thôi sao?”

“À, món khái vị ấy mà.” Tôi chột dạ vừa nhai dưa chuột vừa trả lời.

Ngon quá đi mất.

“Không đúng, mấy hôm nay con ăn rất ít thịt. Lần trước mẹ làm món

thịt kho tàu mà còn dư tới nửa bát, nửa bát khác đều vào bụng ba con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.