CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 66

không qua được vòng kiểm duyệt của nhà xuất bản. Mà Lâm Hạo Nhiên
quả thật rất có khí khái, cô ấy nói cô ấy chỉ viết những gì mình muốn viết
chứ sẽ không vì được xuất bản mà phải viết theo yêu cầu của nhà xuất bản.
Ngoài mặt thì cố tỏ ra quang minh chính đại nói vậy thôi, chứ ai chẳng biết
cô ấy kiếm cớ. Đáng đời cuốn tiểu thuyết không được xuất bản!


Khổng Tử đã nói “Thời gian như dòng nước chảy ngày đêm không

ngừng”. Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, đừng nói là bạn tiểu học, ngay cả
quan hệ của tôi và bạn cao trung cũng rất lạnh nhạt, bình thường không có
chuyện gì sẽ không nói chuyện, hiện tại ngay cả tên tôi cũng không nhớ.
Nên gọi tôi như thế nào đây nhỉ? Quý cô hay quên? Mà nguyên nhân tôi
không nhớ nhiều như vậy là vì khi tôi đang học năm nhất cao trung, tôi đã
vứt đi rất nhiều thứ để tiện cho việc chuyển nhà, bao gồm mấy bức ảnh
chụp chung với các bạn lúc tiểu học.

(Thời gian như dòng nước chảy ngày đêm không ngừng: nguyên văn

là Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ)

Tôi thi đậu vào một học viện kinh tế thuộc tốp đầu ngành quản lý

nhân lực, khi đó mừng đến phát khóc. Không biết do quá xấu hay bởi vì
suốt ngày nằm nhà mà đến năm ba đại học cũng không có nam sinh nào tỏ
tình với tôi. Haiz, tôi đây không phải là lên đại học để hưởng thụ cuộc sống
mà chính là bị cuộc sống đại học dằn vặt thê thảm.


Bước ngoặt trong vận mệnh của tôi là ở kỳ nghỉ hè năm ba đại học.

Hôm đó, trời nắng chang chang, lúc tới Starbucks thì đầu tôi đã đầy

mồ hôi. Các bạn hỏi tại sao trưa nắng tôi không nằm nhà tiếp tục làm trạch
nữ mà lại không sợ chết cưỡi xe đạp điện tới Starbucks? Đơn giản là vì tôi
có hẹn.


Tôi tìm một chỗ rồi ngồi xuống, mấy phút sau thì Đường Duyệt tới.

Khi chị ấy đi ngang qua, tôi nghe mùi thuốc khử trùng rất nồng, làm xém

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.