CHỈ CÓ THỂ LÀ ANH - Trang 149

Nina đảo tròn mắt, cáu kỉnh. “Tôi cũng đã có thể dời nó đi, cậu quá

biết còn gì.”

“Ừ, nhưng cô ngốc lắm,” Alex nói. Cô hơi ngả tới trước để lườm anh

và thoáng nhìn thấy anh đang làm gì. Anh đang kéo hai mép của vết thương
lại với nhau. Nhẹ nhàng, hiệu quả, gần như không cần quá để ý, cô nghĩ,
cho đến khi cô ngẩng lên nhìn anh và nhận ra anh đang rất tập trung, thậm
chí là trong lúc đùa với cô. Anh biết chính xác mình đang làm gì.

“Cậu làm việc này giỏi lắm,” cô nói, giọng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Anh khâu nốt mũi cuối cùng và ngồi thẳng dậy. “Đừng sửng sốt thế.

Tôi có bằng trường y và các thứ liên quan khác đấy.”

“Tôi xin lỗi,” Nina vội nói. “Ý tôi không phải như thế đâu.”

Anh quay sang cô, nhìn xuống chiếc áo phông rồi nhắm mắt lại một

lát. “Trông cô như mới vừa tham gia một vụ ẩu đả bằng dao ấy,” anh bảo
cô. “Bỏ cái áo này đi, được không? Zan sẽ đưa cô một cái áo bệnh viện.”

“Tất nhiên,” Zandy lại tỏ vẻ ngạc nhiên lần nữa.

Alex đứng dậy. “Nhìn thấy nó là tôi không chịu được. Cô làm tôi sợ

chết khiếp đấy, cô nương ạ. Lần tới cô xuất hiện ở nơi này thì hãy gãy chân
hay gì đó đi. Trông người cô dính đầy máu thế kia khiến tôi buồn nôn quá.”

“Tôi tưởng bác sĩ không được buồn nôn khi nhìn thấy máu chứ.” Nina

thắc mắc.

“Điều đó còn phụ thuộc vào chuyện họ thấy máu của ai,” Alex nói.

Anh định nói thêm gì nữa, nhưng đúng lúc đó trong hành lang có chuyện gì
đó huyên náo, nên anh và Zandy ra xem, và rồi anh đi mất.

“Tôi sẽ quay lại,” Zandy bảo cô. “Đừng ra khỏi cái ghế đó. Chị có thể

vẫn còn bị choáng vì mất nhiều máu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.