“Chắc không phải,” Nina nói, nhưng khi Alex về nhà tối hôm ấy, sự
việc chính xác là như thế.
“Đây không phải là chuyện tình hai đêm đâu đấy,” anh nghiêm nghị
bảo cô khi họ nằm trên sàn hành lang nhà cô, kiệt sức vì đã yêu nhau ngay
sau cánh cửa bởi họ không thể đợi được đến lúc vào đến buồng ngủ.
“Chúng ta có tương lai.”
“Tương lai,” Nina lặp lại, cố tập trung các giác quan như cũ sau cơn
cực khoái. “Tương lai là tốt.”
“Em, anh và Fred,” Alex nói. “Mãi mãi. Ngoại trừ việc từ giờ trở đi
chúng ta sẽ tìm thứ gì khác mềm hơn mà làm việc chứ không đầu gối anh sẽ
đi đời mất.”
“Được thôi,” Nina nói. “Tương lai hử?”
“Anh biết em đang nghĩ gì,” Alex ngồi dậy. Nina ngắm nhìn các cơ
bắp trên lưng anh co lại và nghĩ, Nếu anh biết em đang nghĩ gì, anh sẽ lại
nằm xuống đây với em.
“Em đang nghĩ anh chưa đủ trách nhiệm với em,” Alex tiếp tục.
“Rằng anh không thể cho em cuộc sống mà Guy đã trao cho em.”
Nina ngồi dậy. “Em không muốn...”
Alex đặt tay lên miệng cô để ngăn cô lại. “Anh biết em sẽ không bao
giờ nói gì về chuyện tiền bạc, nhưng nó quan trọng đối với anh. Anh muốn
em có được mọi thứ.”
Nina gỡ tay anh ra. “Em có mọi thứ rồi.”
Alex phớt lờ cô. “Thế nên anh đã bảo với bố là anh sẽ nhận cái vị trí
khuyết ở khoa tim.”