CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 11

- Tôi có bao giờ trách móc ông đâu? - bà Delmare nói bằng một giọng

dịu dàng mà người ta thường có khi rộng lượng với những người mà người
ta yêu, hoặc do tự trọng khi phải giao tiếp với những người nào người ta
không ưa.

- Tôi không nói như vậy - đại tá nói bằng giọng như như bố nói với

con hơn là chồng nói với vợ - nhưng ở một số phụ nữ, nước mắt lại chứa
đụng sự trách móc cay đắng hơn là lời rủa của những người khác. Quỉ quái!
Thưa bà, bà biết rõ tôi không ưa người khác khóc lóc ở quanh tôi...

- Mình chưa bao giờ thấy tôi khóc, tôi cho là như vậy.

- Chà, chẳng phải tôi luôn luôn thấy mắt bà đỏ lên đó sao! Như vậy

còn tệ hại hơn, nói thực đấy!

Trong lúc hai vợ chồng đối đáp như vậy, chàng trẻ tuổi đứng dậy và

hết sức điềm tĩnh đưa Ophelia ra ngoài, rồi anh trở lại, ngồi vào chỗ đối
diện với bà Delmare, sau khi đã thắp một cây nến và cắm lên bệ lò sưởi.

Hành động hoàn toàn tình cờ ấy có ảnh hưởng bất ngờ đến tâm trạng

của ông Delmare. Khi ngọn nến chiếu lên vợ ông làn sáng đều đặn, ít chập
chờn hơn ánh lửa bếp lò, ông nhận thấy vẻ đau khổ và chán chường bao
trùm toàn bộ con người nàng trong buổi tối hôm nay, vẻ mệt mỏi của nàng,
mái tóc dài màu nâu rủ xuống cặp má hóp và vết quầng thâm dưới đôi mắt
đã trở nên lờ đờ và hum húp của nàng. Ông đi vài vòng trong phòng, rồi trở
lại chỗ vợ, dừng lại khá đột ngột:

- Hôm nay mình cảm thấy trong người thế nào, Indiana? - ông hỏi với

sự vụng về của một người mà trái tim và tính cách ít khi hòa hợp với nhau.

- Bình thường, cảm ơn mình - nàng đáp, không hề ngạc nhiên hay hờn

dỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.