lên trong giây lát, sao tỏ căn phòng và mặt người, rồi chuyển sang sắc đỏ
của than hồng, dần dần tắt lụi; căn phòng rộng thênh thang càng thêm đó
mà chìm vào bóng tối. Cứ mỗi lần đi qua trước ngọn lửa, Ông Delmare lại
xuất hiện như một hình bóng và lập tức biến mất trong cái sâu thẳm huyền
bí của phòng khách. Chốc chốc lại có những mảng thiếp vàng lóe sáng đây
đó trên những khung gỗ bầu dục chạm những vòng hoa, những đầu người
khắc nổi và những dải băng trên những đồ gỗ mun khảm đồng, thậm chí
trên đường gờ nham nhở của lớp gỗ bọc tường. Nhưng khi một mẩu củi
cháy dở sắp tắt nhường ánh sáng chói lọi của nó cho một điểm khác mới
bốc cháy trong lò sưởi thì những vật vừa sáng lên lập tức lại chìm vào bóng
tối, và những vật khác lại lấp lánh chồi ra khỏi bóng tối. Cứ như vậy, có thể
lần lượt thấy rõ mọi chi tiết của hoàn cảnh: khi thì cái rầm chìa tựa trên ban
công nhân ngư lớn thiếp vàng; khi thì những tấm trướng nặng nề bằng vải
hoa đỏ thắm óng ánh như sa tanh, có tua dài, và những nếp gấp rộng bản
dường như lay động khi phản chiếu ánh sáng chập chờn.
Nhìn sự bất động của hai nhân vật in hình nổi bật trước bếp lò, có thể
cho rằng họ sợ làm đảo lộn sự bất động của hoàn cảnh xung quanh; cố định
và hóa đá như những nhân vật của một câu chuyện thần tiên, có thể nghĩ
rằng họ e sợ một lời nói nhỏ nhẹ nhất, một cử động nhẹ nhàng nhất sẽ làm
những bức tường của tòa thành hoang đường đổ sụp và vùi lấp họ; và ông
chủ với vầng trán ủ ê, đang một mình bước đều đều xuyên qua bóng tối và
sự im lặng, nom có vẻ như là một pháp sư đã phù phép họ.
Cuối cùng, bắt gặp cái nhìn hài lòng của chủ, con chó săn bị lôi cuốn
bởi sức mạnh thôi miên của mắt người đối với mắt những con vật thông
minh. Nó cất tiếng sủa khe khẽ, dịu dàng và sợ sệt, chồm hai chân lên vai
ông chủ vô cùng âu yếm với dáng vẻ mềm mại và duyên dáng có một
không hai.
- Ra chỗ khác, Ophelia, ra chỗ khác!