CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 40

giận dữ cũng chỉ ngang chừng rồi buông thõng như một sự an phận hay bất
lực với thực tại cuộc sống nhàm tẻ và han gỉ.

Tôi rất thích nói và đã từng nói huyên thuyên suốt cả một ngày liền.

Tuy nhiên gần đây tôi bỗng mệt và mặc dù cái nhu cầu nói vẫn còn nhưng
trong tôi đã bắt đầu chuyển sang nói thầm, nói không có âm thanh, nói cả
trong lúc ngủ, nói như kiểu sự khoái cảm tràn trề bất tận hoan lạc trời đất,
lấn lướt địa lý và màu sắc không gian. Thậm chí chỉ nói duy nhất một tiếng
“không” để đối thoại với những lời vô hình mà chẳng hề sợ phạm lỗi kiêu
hãnh hoặc ngu tối. Tóm lại, tôi cũng chả sợ nốt cái khen chê của người đời
và cuộc đời.

Tôi cho rằng mình cũng đã giống được cái nhìn xuyên bay, không sâu

chuỗi nhưng cũng không bị cản trở bởi bất cứ một thứ gì. Một cảm giác tê
tê, rờn rợn song hoàn toàn sung sướng cứ phủ lấy, đến lúc vỡ thành tiếng
nổ khủng khiếp làm tan tinh ánh sáng. Đó là sự sụp đổ tầm thấp và sự chán
nản mang tính ngông cuồng giống như của bọn dị giáo trong những phút
cuối cùng của cuộc chiến đấu vì niềm tin.

Không. Tôi không khóc.

Tôi cũng chối bỏ luôn cả điệu vũ mê li của uy mua. Tôi giăng tơ và tôi

nhẫn nhịn. Đồng thời tôi cũng luôn luôn lôi kéo mọi mâu thuẫn về tụ tập
trong bản thân, để chúng tự do tranh nhau một chiếc giẻ rách bám đầy bụi
đỏ.

Thời điểm này tôi rất thích cười ruồi.

Nhưng các bạn cứ yên tâm. Nụ cười này không đểu cáng lắm. Nó chỉ

giống như của như một nhân vật kịch duy nhất của một đạo diễn sân khấu
duy nhất, trong một nhà hát cũng chỉ duy nhất có một khán giả mà thôi.
Bản tuyên ngôn hiện thời của tôi là “Những cái nhìn” hoặc chỉ đơn giản
-“Sự dửng dưng”. Những dòng ánh sáng như những con lăn lăn qua lăn lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.