CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 45

“Ô anh này! Đến ga tàu rồi sao không xuống?”

“Hả? Tôi bảo xuống đây hay sao?”

“Thì hỏi anh xuống chỗ nào anh cũng lắc đầu. Đây là điểm trả khách

cuối cùng. Chẳng lẽ anh lại theo ra tận bến đỗ à?”.

“Ừ nhỉ? Thế thì tôi xuống”... “Nhưng mà các anh cười làm gì? Tôi

thấy chả có gì đáng cười?...”

“Vậy thì thôi vậy... Chào nhé... Hẹn gặp lại... ”.

Vừa bước về phía nhà ga, tôi vừa lẩm bẩm: “Nếu tàu xanh sẽ đi, tàu

đỏ quay lại.”...

A... Thế hóa ra tôi cứ luôn bị cái màu xanh ám ảnh và thôi thúc. Và

con tàu cứ trở đi trở lại một cách dai dẳng, ổn định. Cả vào lúc ý thức đã
hoàn toàn sáng suốt, cả vào lúc trong trạng thái tư duy bị cô đặc hoặc sự
thật khác xa hoàn toàn với nó. Việc bây giờ tôi hăm hở bước về cái phía lốc
nhốc những người hoàn toàn minh chứng cho việc đoàn tàu màu xanh luôn
luôn tồn tại ở trong phía tận cùng sâu thẳm. Cũng như việc muốn chối bỏ
nó là hoàn toàn vô ích, chỉ làm chậm một quá trình phát triển có tính chất
phù hợp với thời gian và bản thể.

Tôi thanh thản với chuyện sẽ tham gia vào một con tàu màu xanh đi ra

khỏi thành phố. Tôi không dự cảm điều gì hết mà cứ tự do trong ý thích sở
hữu khung cảnh, đồng thời tạo một xu hướng chấp nhận mọi cái mới mẻ và
lạ lùng... Những thử thách kiểu loại như mùi hôi, lời tục hoặc ánh mắt hằn
học, sẽ không loại bỏ được tôi thực hiện bằng hết những mơ hồ nhòa nhạt ở
nơi tiềm thức. Mà tốt nhất là tôi cứ du hành, có khi chỉ vài chục cây số
đường, sau đó quay về tự an ủi rằng đã có và xong một ước mơ. Mặc kệ tất
cả mọi sự lo toan...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.