CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 54

Cô gái giật mình. Còn tôi ngơ ngác. Sự thực tôi không biết mình cần

xuống đây hay xuống HP. Cô gái với tay lấy hành lý rồi đi nhanh ra cửa.
Qua chỗ tôi, nhìn nhau một lần nữa, mỉm cười. Tôi hốt hoảng, định kêu
một tiếng nhưng không nổi. Bất giác đứng bật dậy rồi lại ngồi bệt xuống
ghế.

Trời vẫn mưa rất to. Tôi nhoài người ra cửa sổ. Nhìn qua kính không

thấy cô đâu cả. Tôi sợ một cái gì đó sẽ hành hạ tôi kể từ khi này trở đi. Thế
mà để kết thúc ngay được nó, tôi nghĩ chỉ còn có mỗi cách là băng ra ngoài
mưa đó. Không tính toán thêm, tôi

giật vội chiếc va li rồi lao ra cửa tàu. Mặc kệ mưa vẫn đang rơi...

Không thấy gì hết.

Tôi xộc vào nhà ga đông đúc. Nghiêng ngó chỗ này chỗ kia. Thấy ai

giông giống liền đi tới ghé nhìn sát mặt, chấp nhận mang tiếng là kẻ thô bỉ.

Không thấy gì hết.

Tôi lao ra ngoài hiên.

Không thấy gì hết.

Ngoài trời mưa lại to hơn. Mặt đường lênh loáng nước. Một vài người

chui vào xích lô trùm vải mưa. Tôi chạy vội xuống, kéo những mép áo mưa
nhòm vào, bị mắng cho té tát.

Không thấy gì hết.

Tôi cứ đứng luẩn quẩn trong mưa, mắt lơ láo nhìn xa nhìn gần. Không

gian chỉ một màu trắng đục. Gió rít. Toàn thân tôi ướt như chuột lột. Một số
ánh mắt nhìn tôi dửng dưng, một số mỉa mai giễu cợt, một số ngạc nhiên tò
mò. Tôi không chấp, ai muốn hiểu ra sao thì hiểu. Sự quan trọng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.