CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 58

dài thườn thượt. Đắc ý, bà quản lý bắt đầu bài thuyết giảng. Trong những
con số thì con số hoàn hảo nhất là con số 0. Cuộc đời chúng ta, đã từ lâu
lắm rồi, bị trói vào những con số. Chúng ta luôn mò mẫm đi trong nó, bị nó
xỏ xiên mà cứ ngộ tưởng là nắm nó trong tay. Nó cười mỉa chúng ta trong
bóng tối. Nó hiện hữu chốc lát với chúng ta chính vì ý đồ trêu cợt chúng ta.
Chúng ta chìm nghỉm vào chúng, lặn ngụp, hụt hơi mà không tìm nổi điều
chúng ta cần. Những con số không bò đi đâu cả, chúng có đấy, lung linh,
lúc lắc, lổm ngổm, mà thực sự lại trơ lì, bất động và rất vô tính. Với tuổi,
con số bao giờ cũng tìm cách tạo ám ảnh, có khi ám ảnh đến điên loạn, bức
tử. Nhưng ích gì đâu. Con số bền bỉ với chính mình. ý thức của chúng ta
đòi nó thay đổi. Nhưng ích gì đâu. Chính là ý thức của chúng ta luôn thay
đổi. Vậy làm thế nào? Chúng ta bất lực cả thôi. Những con số chả thương
tiếc chúng ta đâu. Chúng ta bị kết án bởi (bằng) những con số... Bà quản lý
còn muốn nói nữa nhưng chừng như bà bị hụt hơi. Ông học đường cứ trố
mắt ra nhìn. Bà này lúc này lại tỏ thái độ căm tức. Ông học đường cứ bị
giật giật hai môi chừng như đang rất muốn nói nhưng chừng như ông đang
bị bí từ. Thế rồi thật đột ngột, ông kéo khóa quần lôi ra rồi phun nước ngay
trước mặt bà quản lý, thậm chí nước bắn cả lên giày lên tất lên váy bà này.
Bà này thay đổi sắc mặt. Bà chăm chú nhìn dòng nước của ông học đường
rồi trong khi ông này rùng mình sung sướng và cất nó đi thì bà cất giọng
triết lý. Bà bảo nó không còn trong như nước cất nữa rồi. Đã bị lẫn thể tạp.
Nhưng sẽ rất tốt. Sự bất lực không phải bao giờ cũng đáng trách. Mà là sự
bất lực đáng yêu. Nó sẽ cho ta xem thường dục vọng. Trí tuệ ta sẽ trở nên
mẫn tiệp. Là lúc ta sáng tạo chói lòa, sáng tạo không còn điên khùng mà
sâu thẳm của suy tư đã dám phản tỉnh, dám chối cả bản thân mình, thậm chí
cả vũ trụ. Ta đau khổ hơn đồng thời cũng thanh thản hơn. Ân oán không
còn ý nghĩa. Chính ta cũng đang tiến dần đến vô nghĩa, cái này sẽ thực sự
hiện hữu là khi ta tự vắt kiệt mình rồi. Kiệt thì chết chứ sao. Chết. Gớm
chửa. Chả đe dọa được gì. Chết thì cũng giống một con bọ. Làm người là
giai đoạn khổ cực quá rồi. Con bọ là niềm mong mỏi và khát vọng đích
thực. Con bọ luôn luôn ở truồng... Ông học đường cứ xệch miệng mà
không cười, đầu ông ngúc ngắc chừng như muốn rũ bỏ cái gì đó quá nặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.